Chương 28: Đổi cách chơi

Edit: Lune 

Lận Mẫn nhìn bầu không khí vừa kỳ lạ lại vừa mập mờ giữa hai người gần đó, trong lòng muốn nói lại thôi.

Lúc Yên Chu nói mấy lời kia, Lận Mẫn mới giật mình, hóa ra cô đã từng gặp vị Giám đốc Yên này rồi.

Đó chính là thiếu niên được nuôi trong biệt thự, lúc trước cũng vì mấy lời ngạo mạn của Lận Tuy mà cô đã bảo như vậy không ổn, chẳng qua thiếu niên bị miêu tả bằng những lời đó lại tỏ ra bình tĩnh vô cùng, khi ấy cô đã cảm thấy kỳ lạ rồi, giờ nhìn mới thấy cảm giác lúc trước không phải là vô căn cứ.

Nếu Lận Mẫn không nhìn thấy cảnh này hôm nay, có chăng cô sẽ lo lắng vị họ Yên kia sẽ trả thù Lận Tuy vì sự sỉ nhục năm đó, nhưng giờ thì cô không còn lo nữa rồi.

Rõ ràng Yên Tần không tỏ ra khúm núm, thậm chí còn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng khi y cúi đầu lau sạch ngón tay của Lận Tuy, người ta lại có thể cảm nhận được sự nghiêm túc và trân trọng của y, còn có chút ngưỡng vọng và thần phục hết sức tự nhiên khiến người ta kinh ngạc.

Bầu không khí giữa bọn hắn tự thành một thể riêng, không ai có thể xen vào được.

Đúng là em trai cô có khác.

Lận Mẫn muốn qua đó nói gì với Lận Tuy, nhưng Yên Tần cứ mãi theo sát bên cạnh, còn theo cả vào phòng.

Lận Mẫn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định để mai rồi nói.

Dù sao em trai cô cũng là người có chủ kiến, cả hai đều đã là người trưởng thành, hắn biết mình đang làm gì nên cô cũng không cần can thiệp. 

Cánh cửa đóng lại, Lận Tuy ngồi xuống mép giường, nhìn đôi giày của mình mà cau mày.

Yên Tần không cần hắn nói gì đã cởi giày Lận Tuy ra, sau đó mang vào phòng tắm cọ sạch.

Thứ trên đó là của Yên Tần nên đương nhiên phải do chính Yên Tần xử lý.

Lúc Yên Tần cầm giày ra ngoài, lận Tuy đang nửa nằm trên giường xem điện thoại, làm gió biển từ ngoài cửa sổ thổi vào làm rối mái tóc đen tuyền của hắn.

Áo trên người hắn rộng thùng thình, để lộ làn da trắng nõn nhẵn nhụi.

Nhìn thấy hình ảnh này, trái tim Yên Tần bỗng mềm nhũn. Nói cũng lạ, y chưa bao giờ ở bên Lận Tuy kiểu này, nhưng luôn mơ hồ cảm thấy Lận Tuy dường như đã từng cầm đèn đợi y trở về trong đêm tối như vậy.

Bọn họ khi ấy hẳn là rất thân thiết, giống một đôi yêu nhau vậy.

Yên Tần thầm cười nhẹ, dù chỉ là ảo tưởng trong mơ thôi nhưng nghĩ cũng thấy vui rồi.

"Thiếu gia có tắm không?"

"Sao, ở lại thêm một lúc chưa đủ, còn chưa chịu đi à?"

Lận Tuy không thèm liếc mắt, vừa nhắn tin với Cao Tĩnh vừa nói như vậy.

Ánh mắt Yên Tần tối sầm, chút vui vẻ trong lòng kia cũng biến mất, y biết bây giờ vẫn chưa thành công, bèn hạ giọng nói: Vậy tôi đi đây.

Dù vẻ mặt y vẫn như cũ nhưng người ta vẫn có thể nhận ra y đang hơi tủi thân.

Tiếc là liếc mắt đưa tình cho người mù xem, chủ nhân nằm trên giường có trái tim lạnh lẽo cứng rắn như sắt, hoàn toàn không đoái hoài.

Yên Tần lưu luyến rời đi, sau khi ra khỏi cửa, sắc mặt y lại trở lại như cũ, lạnh lùng điềm tĩnh.

Không cần đợi đến ngày mai cập cảng thì sự việc trên thuyền đã lan truyền khắp Kinh Châu.

Yên Văn Hạo ở nhà tức giận đến nỗi đập vỡ bình hoa, chửi thằng con cả ngu xuẩn, chửi vợ không biết dạy con.

Bà Yên tức đến run người, gào lên:

"Yên Văn Hạo! Ông thật ác độc! Con trai ông bị nhà họ Lận cùng thằng con hoang kia bắt nạt rồi sỉ nhục đến vậy, suýt nữa mất mạng mà ông lại còn trách nó!'"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!