Chương 24: Tôi nguyện chết trên người thiếu gia

Edit: Lune

Nghe Lận Tuy nói vậy, Tống Vân Thanh cũng không thấy bất ngờ chút nào, vì tính cách của Lận Tuy vẫn luôn như thế.

"Lận thiếu gia của chúng ta đương nhiên không sợ gì cả. Mấy ngày nữa, tiệc đính hôn của chị họ anh sẽ tổ chức trên du thuyền, em muốn đi cùng không?"

Dĩ nhiên là Tống Vân Thanh không cố ý đến đây chỉ để nhắc Lận Tuy cẩn thận Yên Tần, anh ta nói vậy chủ yếu là muốn khiến Lận Tuy càng khó chịu hơn với Yên Tần mà thôi, tiện thể mời hắn đến tiệc đính hôn cùng mình.

"Ừ, khi nào đi thì nói tôi biết là được."

Cách một cánh cửa, Tống Vân Thanh cảm thấy giọng Lận Tuy hình như hơi lạ, có điều lúc muốn nghe kỹ hơn thì giọng nói ấy đã biến mất.

Phạm vi chiếu sáng của ánh đèn có hạn, trong góc tối lờ mờ hai bóng người.

Tiếng vải bị xé xen lẫn với giọng nói của Lận Tuy, lớp vải may âu phục đắt tiền bị người đàn ông nọ xé toạc để lại một vết rách.

Tựa như có người dùng móng vuốt sắc bén rạch vào bầu trời đêm ngoài kia, để lộ màu xanh nhạt tựa dải thiên hà tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ bên trong.

Con bướm xanh bị người nọ vuốt ve chơi đùa trong lòng bàn tay.

"Vậy anh không làm phiền em nghỉ ngơi nữa, đến lúc đó gặp lại."

Không có bất cứ âm thanh nào truyền ra, Tống Vân Thanh chỉ nghĩ rằng Lận Tuy lười đáp lại, anh ta bất đắc dĩ cười cười rồi quay người rời khỏi.

Cánh cửa dày che khuất âm thanh mập mờ cùng bầu không khí căng thẳng trong phòng.

Tiếng nước dần biến mất trong màn đêm, tấm chăn bị đá loạn rơi xuống cạnh giường.

Lồng ngực người thanh niên bị đè bên dưới phập phồng kịch liệt, đầu lưỡi khẽ liếm qua bờ môi nhoi nhói.

Hắn không giãy giụa nữa mà dần bình tĩnh trở lại.

"Đây là sự trả thù của anh đấy à?"

Trong mắt hắn vẫn còn đọng sương mờ, thoạt nhìn như một ngôi sao bị nghiền nát.

Giọng điệu hắn khinh miệt giống như một quốc vương không bao giờ chịu khuất phục.

Khiến người ta chẳng rõ hắn đang cười nhạo loại thủ đoạn này, hay đang coi thường loại trình độ này.

Sao lại là trả thù.

Yên Tần lộ vẻ khó hiểu, thậm chí còn tỏ ra hơi vô tội, y cúi xuống ngửi cổ Lận Tuy, lẩm bẩm:

"Tôi đang hiến dâng lòng trung thành của mình cho thiếu gia mà." 

Dâng cho hắn dục vọng sắp mất kiểm soát cùng tình yêu tham lam nhơ bẩn của y.

"Thiếu gia muốn tránh cũng không phải việc gì khó, đây là địa bàn của ngài, ngoài kia cũng toàn là người của ngài."

Yên Tần chậm rãi cất lời, vừa chỉnh lại áo sơ mi của Lận Tuy vừa vuốt ve vòng eo mềm dẻo của chủ nhân nó.

"Nhưng thiếu gia rất hưởng thụ trò chơi này mà phải không? Dùng dáng vẻ cao ngạo dụ dỗ người ta đến xâm phạm."

"Rõ ràng rất tận hưởng nhưng lại mất hứng giãy giụa, suy nghĩ của ngài vẫn luôn khó đoán như vậy."

Con ngươi Yên Tần đen kịt, dáng vẻ nhìn hơi khổ não.

Giờ y không còn là thiếu niên trầm tĩnh quỳ bên chân Lận Tuy năm xưa nữa, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó lại như thể chồng lên nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!