Edit: Lune
Mùa hè là mùa đầy chuyện thừa thãi buồn phiền khiến người ta rất dễ nóng nảy.
Lận Mẫn đặt ly cà phê xuống khay, tiếng cạch giòn giã khiến cà phê lắc lư không cẩn thận sánh một ít ra ngoài.
Cô cau mày, trên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo khó giấu được vẻ buồn bực.
"Có gì mà phải bực mình, cũng chỉ là một người đàn ông thôi mà."
Lận Tuy đưa khăn đến trước mặt chị gái, để cô lau vết bẩn trước mắt.
"Còn không phải do bố mẹ đang khuyên, Dụ Hưởng bên kia lại nhận sai các kiểu, bố mẹ anh ta cũng đến tìm chị nói đỡ, mẹ bảo việc này cũng không phải chuyện gì to tát, đàn ông ra ngoài khó tránh khỏi xã giao, chị thực sự... Còn chưa cưới đã để chị chịu ấm ức như vậy."
Lận Mẫn khó chịu trong lòng, ngoài kể với bạn thân ra thì cũng chỉ có thể nói với em trai. Dù sao lúc ấy chia tay cũng chỉ có em trai ủng hộ quyết định của cô.
"Vậy thì đổi người khác, yêu và lấy chồng đều không phải đi chịu khổ. Nếu chị vì lợi ích thì mặc kệ cuộc sống của đối phương, còn nếu vì tình cảm thì không cần nhẫn nhịn chịu đựng như thế. So với đàn ông thì chị còn nhiều việc quan trọng hơn để suy nghĩ và quyết định đấy."
Quan niệm của Lận Tuy về chuyện tình cảm luôn như vậy. Đối phương không chung thủy thì khỏi cần, cũng chẳng phải là không có lựa chọn khác. Con người thường hoài niệm, nhưng có mấy thứ rác rưởi thì không cần thiết phải nhớ nhung làm gì.
"Em nói đúng. Gần đây chị có nghe được một vài tin tức."
Vẻ mặt Lận Mẫn nghiêm túc hẳn lên, cô ném sạch mớ cảm xúc ngổn ngang kia ra sau đầu, nói với Lận Tuy chuyện mình mới biết gần đây.
"Nghe nói có người đã nghiên cứu chế tạo một hệ thống mới, thứ này sẽ là một bước ngoặt vĩ đại. Đối phương có sự bảo hộ của phía trên, tương lai không thể đo lường được.
Mà người kia hình như là người Kinh Châu chúng ta, đây là lời nhắc trước chị nghe được khi tham gia tiệc sinh nhật của phu nhân bộ trưởng hôm qua nên khả năng sẽ không sai đâu.
Đợi phía trên xác nhận xong có lẽ sẽ dốc lực hỗ trợ người nọ, khi đó anh ta chính là một ngôi sao mới, chúng ta cũng cần phải làm thân với anh ta."
Lận Mẫn cầm chiếc thìa nhỏ tinh xảo khuấy cà phê, ánh mắt sáng ngời có thần.
Lận Tuy cong mắt, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Tâm trạng hắn quả thực rất tốt, xem ra thỉnh thoảng cho Yên Tần nhìn đôi chút cũng rất có hiệu quả khích lệ. Y chắc hẳn rất sốt ruột, nếu không tại sao lại về nước sớm hơn một năm so với tình tiết trong nguyên tác, rút ngắn thời gian để có thể gặp hắn.
"Sao thế, em có cách à?"
Lận Mẫn thấy ý cười trên mặt Lận Tuy, không nhịn được mà hỏi.
Từ lâu cô đã không còn nghi ngờ năng lực của em trai mình, vả lại cũng biết năng lực của hắn vượt trội hơn mình nhiều. Rõ ràng là hai chị em, song đôi khi Lận Tuy lại chín chắn giống một người anh trai hơn.
Hơn nữa mục tiêu của hắn vẫn luôn không đổi, đó là làm một công tử ăn chơi trác táng sống phóng túng. Hắn học cao học dưới tình huống bọn họ không tưởng tượng được, sau đó lại tiếp tục chơi bời, nếu cô không biết năng lực của hắn từ trước, có lẽ cũng đã bị hình tượng của hắn lừa.
"Em nghĩ chị thế này xinh đẹp hơn lúc nãy nhiều, đừng lãng phí tinh lực vào người không đáng giá."
Lời khen này của Lận Tuy cũng không phải nịnh nọt, tham vọng và khát khao quyền lực trong mắt Lận Mẫn đúng là rất vui tai vui mắt.
"Sao tự nhiên lại khen chị."
Lận Mẫn được khen thấy hơi xấu hổ, cô nhìn khuôn mặt xuất chúng của em trai, không cầm lòng được mà cảm thán:
"Không biết sau này, cô gái nào có thể nên duyên vợ chồng với em nhỉ."
"Không có khả năng là nữ."
Lận Tuy nói ra nhẹ bẫng như thể comeout không phải là chuyện gì lớn, hết sức nhẹ nhàng.
Lận Mẫn bất ngờ bị chấn động, ngay cả vị mới vào giới tài phiệt nói muốn kết giao cũng ném ra sau đầu, hồi lâu sau cô mới hoàn hồn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!