Chương 21: (Vô Đề)

Edit: Lune

Chiếc cà vạt vốn buộc lỏng lẻo bị người đàn ông dễ dàng thoát khỏi, đốt ngón tay mảnh khảnh, ngay cả đường gân xanh bên trên cũng toát ra cảm giác mạnh mẽ.

Được gỡ bỏ cùng chiếc cà vạt còn có lồng giam đang nhốt con quái thú bên trong.

Làn da sau gáy của Lận Tuy bị người nọ vuốt ve, xoa nắn. Hắn còn chưa phản ứng đã nghênh đón nỗi khẩn thiết bị đè nén bấy lâu.

Vội vã đến nỗi âm thanh còn chưa kịp phát ra đã bị giữ lại giữa cổ họng cùng khoang miệng, giống như ánh sáng nhàn nhạt lửng lơ trên mặt nước, lại tựa như ảo ảnh trong mắt Lận Tuy khiến người ta say đắm.

Sau gáy bị xoa ấn đến mức đỏ bừng, hơi nóng như thấm từ da thịt vào bên trong, dấy lên ngọn lửa nóng bỏng.

Trong máu mang theo chất cồn dễ cháy chảy về tim làm người ta toát mồ hôi.

Ánh mắt Yên Tần sâu thẳm, nó giống như một con sông ngầm ẩn sâu dưới lòng đất, từng giọt nước đều đầy ắp tình yêu vượt mọi giới hạn.

Ấy là phạm thượng, là khát khao có được.

Lận Tuy tựa như thủy yêu vừa lên khỏi bờ, cả người đều ướt át.

Là sự hưng phấn, là càn rỡ, toàn thân hắn đều chìm đắm trong hơi thở quen thuộc.

Nụ hôn của Yên Tần vẫn luôn trước sau như một. Vẻ ngoài tưởng chừng như ngoan ngoãn thành thật, thậm chí là ngây ngô, nhưng hành động của y lại hoàn toàn trái ngược, y hệt như một con chó nhà hung dữ, phục tùng chủ nhân mà nhe nanh vuốt, sẵn sàng cắn cổ họng và giết chết kẻ khác.

Là khao khát nuốt chửng đầy bức thiết, bản chất lại giống như đại dương tình yêu nồng cháy.

Ánh trăng xảo trá len qua khe hở lẻn vào trong xe, lặng lẽ nhìn cơn sóng ngầm đầy ám muội kia.

Đây rõ ràng là một sự xâm nhập hèn hạ và bẩn thỉu, nhưng dáng dấp lại giống như cuộc gặp gỡ hạnh phúc của một cặp tình nhân.

Tiếng thở dốc khe khẽ bị chặn lại hoàn toàn bởi tấm ngăn cách âm. Người thanh niên thoạt nhìn như đang ở thế thượng phong trong cuộc đọ sức lại bị đè chặt gáy, ép phải nhận lấy lễ vật mà thần dân dâng tặng.

Chiếc Bugatti màu xanh dương vẫn đang bon trên đường, nó như thể trong một chuyến hành trình dài bất tận, mang theo tình yêu hướng đến hoàng hôn, hoặc có lẽ là bình minh.

Ngón tay để bên hông không kìm được mà run rẩy, Yên Tần gắng hết sức kiềm chế phản ứng sung sướng tự nhiên của cơ thể, nhẹ nhàng ôm lấy eo Lận Tuy.

Người thanh niên có vẻ như say lắm rồi, vốn đã hơi choáng váng, giờ lại càng vô lực dựa vào ai kia, đôi môi hắn đỏ mọng như thể được tô son.

Nhưng dù đang say rượu, người nọ vẫn giữ nguyên tính cách háo thắng của mình, ví dụ như lúc nãy còn muốn tranh cao thấp với Yên Tần, khiến y suýt nữa đã để lại vết cắn trên môi người nọ, cũng may y kịp thời ghìm lại được.

Nếu người nọ tỉnh lại rồi phát hiện ra điều gì đó, hắn nhất định sẽ nổi trận lôi đình, mà y sẽ khó có cơ hội đến gần hắn lần nữa.

Người như Lận Tuy quá phức tạp, quá khó lường song lại quá hấp dẫn. Mặc cho độc tính tản ra rõ mồn một nhưng vẫn khiến người ta sa vào như cũ.

Yên Tần thường có những cảm xúc mâu thuẫn trong lòng. Y rất muốn nâng niu người ấy trên đầu trái tim để yêu thương, mặc cho hắn phung phí những vật báu mà y có, để ngắm nhìn dáng vẻ cao ngạo khinh người của hắn.

Nhưng y cũng muốn giam hắn vào thế giới của riêng mình, trở thành sự tồn tại mà chỉ mình y mới có thể nhìn thấy, chỉ có thể lộ ra những sắc thái quyến rũ trong mắt y.

Nhưng phải làm sao mới bắt được con bướm độc ấy?

Nhốt nó vào một cái bình kín sẽ làm nó chóng thoi thóp, nhưng ngay cả khi ranh giới đó được kéo dài vô tận thì con bướm kiêu ngạo kia vẫn sẽ khao khát thế giới rộng lớn hơn.

Thả nó đi, để nó tự do bay lượn trong thế giới này thì nó sẽ thình lình biến mất. Nếu thế, người bị bỏ lại biết phải làm sao.

Có lẽ đây chính là điểm mê hoặc người khác của nó, nguy hiểm khó thuần.

Bàn tay Yên Tần cẩn thận chạm vào khuôn mặt của người kia, cảm xúc mềm mại làm đầu ngón tay y tê dại.

Tiếc rằng chuyến đi nào cũng sẽ có điểm cuối dù nó bao xa đi chăng nữa. Giấc mộng khiến người ta mê đắm dẫu có đẹp đến đâu cũng sẽ có lúc tỉnh giấc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!