Edit: Lune
Thời tiết ngày càng nắng nóng, cùng với sự tăng cao của nhiệt độ thì kỳ thi đại học cũng đang đến gần.
Lận Tuy cũng đang đếm ngược, có điều không phải đếm số ngày còn lại tới kỳ thi đại học mà là thời gian còn sống được của mẹ Yên Tần, cũng chính là lúc Yên Tần sẽ rời đi.
Hệ thống hỏi: [Ngươi dụ dỗ y đến thế rồi, liệu y sẽ đi thật chứ?]
Hệ thống không hề lạc quan, cứ luôn cảm thấy thế giới của quyển sách này sắp sụp đổ đến nơi rồi.
Lận Tuy cười không đáp.
Yên Tần đương nhiên sẽ đi, hơn nữa dưới sự can thiệp của hắn, y sẽ càng đi sớm hơn.
Sao y có thể cam lòng làm một con chó có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào được, muốn làm thì cũng phải làm loại sẽ không bị bỏ rơi.
Lại xem, thời gian cũng chẳng còn lại bao lâu nữa.
Đêm trước kỳ thi đại học, Lận Tuy được người trong nhà họ Lận đón về, rõ ràng là Lận Tuy thi nhưng người sốt ruột lại là người lớn trong nhà.
"An An, con đừng căng thẳng, cứ coi như đó là trải nghiệm thư giãn, thi trượt cũng không sao cả."
Mẹ Lận mang trái cây đến đặt trước mặt con trai, đưa cho hắn một miếng đào.
"Mẹ yên tâm đi, mọi người cứ chờ xem là được."
Lận Tuy không tỏ ra ương bướng như mọi khi, cười vô cùng vui vẻ.
Dáng vẻ nguyên chủ ở trước mặt người nhà đều như vậy, Lận Tuy hiển nhiên cũng phải đóng sao cho phù hợp.
Mẹ Lận gật đầu mà lòng đầy tâm trạng, song cũng không nói gì khiến con trai cụt hứng. Đây là đứa con sinh ra từ trong bụng bà nên sao bà có thể không biết khả năng của Lận Tuy đến đâu, nhưng có thế nào thì cũng là con trai mình nên cũng chỉ có thể chiều theo.
Lận Tuy cũng không giải thích gì, hắn vẫn tươi cười như cũ nhưng trong lòng lại thờ ơ với sự cưng chiều tựa như mật ong kia.
Lận Tuy nói chuyện với bố mẹ cùng ông bà nội một lúc mới đi tìm Lận Mẫn.
Số dư trong tài khoản của nguyên chủ rất lớn, nhưng nếu muốn xây dựng một đội ngũ nghiên cứu thì còn thiếu rất nhiều.
Chẳng qua hắn đã sớm chuẩn bị, thậm chí ngay cả việc để Lận Mẫn nỗ lực theo hướng người thừa kế cũng là một trong những sự chuẩn bị của hắn.
Lận Mẫn thấy tài liệu mà em trai mình đã in ra cho cô ký, cô chỉ nhìn lướt qua rồi ký tên mình vào.
Lận Mẫn bây giờ đã hoàn toàn tín nhiệm em trai mình, dự án Lận Tuy sửa giúp cô trước đó đang tiến triển, rất có triển vọng.
Nửa tháng trước, dự án mà Lận Tuy bảo cô đầu tư cũng đang có dấu hiệu mờ nhạt, cô có thể cảm giác được em trai mình vô cùng phi thường, những lúc gặp rắc rối trong công việc cô đều gọi kể với hắn, và hầu như đều có thể xử lý được hết.
Đây cũng chính là lý do tại sao mọi người trong nhà đều lo lắng về kỳ thi đại học của Lận Tuy, còn Lận Mẫn lại không, bởi vì cô biết Lận Tuy đã nắm chắc.
"An An, sao em lại muốn bí mật mở công ty, chỉ cần em mở miệng thì chẳng những vốn khởi đầu mà bất cứ điều gì bố và ông nội cũng sẽ ủng hộ em."
"Chị, em nói rồi, người thừa kế sẽ là chị."
Lận Mẫn giật mình, sau đó lại cảm động không thôi, cô nhìn em trai mình, nói:
"Em cũng không cần giấu dốt vì chị."
"Em có tính toán của mình, chị cứ yên tâm làm chuyện mà bản thân muốn là được."
Lận Tuy cong mắt nhìn Lận Mẫn, sau đó cầm tài liệu rời khỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!