Edit: Lune
Lận Tuy vừa dứt lời, trong phòng lập tức yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, không ai dám lên tiếng nữa.
Mọi người thấy hắn đi ra cửa thì rối rít nghiêng người nhường đường, ai nấy đều nín thở nhìn hắn rời đi.
Yên Tần theo sát phía sau hắn, trái tim y vẫn đang đập dữ dội.
Ngoài trời mưa tuôn xối xả, thành phố như thể bị nhấn chìm trong làn hơi nước dày đặc.
Vũng nước đọng trên mặt đất sáng như gương, phản chiếu lại bóng dáng của thiếu niên.
Yên Tần che ô cho Lận Tuy, chẳng hề quan tâm việc bản thân mình bị ướt.
Mặt nước bị một đôi giày da đắt tiền giẫm tan, khiến bầu trời được phản chiếu trong đó cũng lay động theo.
Cửa xe đóng lại, chiếc Maybach nổ máy rồi nhanh chóng biến mất.
Tống Vân Thanh đứng trên tầng hai, nở một nụ cười hết sức nhạt nhòa. Mọi chuyện đang ngày càng thú vị hơn so với những gì anh ta tưởng tượng rồi. Về vụ đánh cuộc với Lận Tuy, anh ta có linh cảm rằng mình có thể sẽ thua nên cũng bắt đầu tò mò với yêu cầu mà Lận Tuy sẽ đưa ra.
Maybach lái vào gara, Lận Tuy xuống xe đi thẳng lên tầng hai.
Lúc trên đường về, Lận Tuy đã dặn người giúp việc chuẩn bị sẵn nước nóng cho mình. Vì Yên Tần và cũng vì quần áo còn ướt làm hắn không mấy dễ chịu.
Yên Tần theo sát Lận Tuy, cứ vậy mà theo vào phòng tắm.
Đến khi Yên Tần nhận ra tình hình hiện tại, y mới vô thức muốn lùi ra ngoài. Nhưng chưa kịp cất bước, y đã bị cản lại bởi một ý nghĩ to gạt bất chợt nảy ra trong đầu, khiến bàn chân y không thể cử động hệt như đã mọc rễ.
Chó con được nuông chiều cùng tín đồ được thần linh ban ơn đều sẽ trở nên gần như nhõng nhẽo, muốn được nhiều không gian hơn trong lãnh địa của chủ nhân.
Yên Tần nghĩ mà cảm thấy đầu lưỡi thấm vị ngọt, Lận Tuy không phủ nhận lời của Yên Chu, nghĩa là hắn đã ngầm thừa nhận điều đó.
Mặc cho tiếp theo hắn có sai bảo chuyện gì, y cũng sẽ vui vẻ làm theo.
"Còn không đi ra ngoài?"
Lận Tuy nhướng mày nhìn Yên Tần, hắn đã cởi hai khuy áo của mình, áo sơ mi đen bằng chất liệu sợi tổng hợp cao cấp khiến ngực hắn trông càng trắng hơn dưới ánh sáng trong phòng tắm.
Ánh mắt Yên Tần tối sầm lại, mệnh lệnh này khác hẳn với những gì y nghĩ. Y đành im lặng ra ngoài.
Lận Tuy thấy rõ vẻ thất vọng còn chưa kịp che giấu trên bóng lưng y, song hắn không hề mềm lòng, trái lại còn khẽ cong môi.
Hệ thống hơi bất ngờ: [Ngươi đổi tính à?]
Lận Tuy ra vẻ thân mật, nói: [Mẹ chồng à, người ta rất nghe lời mẹ nói mà.]
Hệ thống chết máy tại chỗ, không muốn nghe Lận Tuy nói vớ vẩn thêm nữa.
Nụ cười trên môi Lận Tuy càng tươi hơn, từ khóe mắt đến đuôi mày đều toát lên vẻ sung sướng.
Giờ hắn cũng không định làm gì Yên Tần cả, còn rất xa mới tới lúc, hơn nữa hắn đã tìm được cách bắt chẹt hệ thống, cho nên hắn có rất nhiều thời gian để đạt được mục đích của mình.....
Cơn mưa bắt đầu từ chạng vạng tối đến tận nửa đêm mới tạnh đã gột sạch toàn bộ thành phố, khiến không khí của những ngày tiếp theo trong lành hơn nhiều.
Lận Tuy chọn thời gian để ra ngoài gặp một người.
Trong căn phòng đầy riêng tư của quán trà, Cao Tĩnh có hơi bồn chồn.
Anh là một sinh viên năm ba bình thường của khoa máy tính thuộc trường đại học Kinh Châu. Quê ở một vùng nông thôn hẻo lánh, anh phải nỗ lực học hết sức mới thi đỗ vào ngôi trường này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!