Editor: Gấu Lam
Ba ba?
Nhiếp Gia quay đầu lại, tròng mắt lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mắt.
Người này nhìn không ra tuổi, trừ bỏ cặp mắt đen nhánh sâu thẳm kia, diện mạo đích xác có năm sáu phân tương tự Nhiếp Gia.
Ánh mắt hắn nhìn Nhiếp Gia có ôn nhu nóng bỏng cùng vui sướng, cũng mang theo thấp thỏm, một chút bi thương.
Trong ánh mắt đánh giá của Nhiếp Gia, hắn có chút co quắp đứng lên, biểu tình khẩn trương nói:
"Ba đoán là mẹ con An Na chưa từng nhắc đến ba đúng không?"
Nhiếp Gia trầm mặc một hồi, đem tầm mắt từ trên người hắn thu hồi lại, cảm xúc không có chút biến hóa nào, Đây là nơi nào?
Thần Vô Chi Hải.
Segaro nói:
"Ba ba là lĩnh chủ của Thần Vô Chi Hải, con ở chỗ này rất an toàn, không ai có thể xúc phạm tới con."
Thần Vô Chi Hải, một nơi rất xa đất nước, cậu được như ý nguyện mà rời xa Thời Kham rồi.
Nhiếp Gia cứng họng, sức lực ở trong nháy mắt bị rút cạn.
Segaro quan sát thần sắc Nhiếp Gia, hơi có chút mất mát:
"Xem ra con nhìn thấy ba cũng không vui lắm, cũng đúng, dù sao ba chưa từng xuất hiện trong cuộc đời con, không sao ba ba có thể lý giải. Bất quá ba tin khi con nhìn thấy cậu ta, nhất định sẽ rất vui."
Segaro giương giọng nói: Vào đi!
Cửa phòng mở ra, một thanh niên tinh thần hoảng hốt đứng ở bên ngoài, hắn nhìn Nhiếp Gia còn chưa nói chuyện xong, nước mắt đã chảy xuống, hắn nghẹn ngào hô một tiếng, vọt tới ôm Nhiếp Gia thật chặt.
"Bác sĩ! Bác sĩ...... Cuối cùng em cũng tìm thấy anh......"
Mặc Lâm? Nhiếp Gia kinh ngạc nhướng mày.
Rất lâu trước kia, Nhiếp Gia cho rằng mình đã sớm đã quên mọi người ở quân đoàn Tự Do, nhưng khoảnh khắc khi cậu tỉnh lại, nhìn từng thẻ lính nhiễm máu rơi trước mắt cậu, cậu nhớ lại tất cả mọi người, thậm chí đến từng tật xấu nhỏ cũng nhớ rõ.
Phi Đoạn, Minh Ni, KGB, Hi Kim...... Mọi người, cậu đều nhớ hết.
"Là em, em còn sống, nhưng đoàn trưởng và mọi người...... Bọn họ đã chết hết rồi......" Mặc Lâm nghẹn ngào, chứa vô tận bi thống.
Segaro rời khỏi phòng, để Nhiếp Gia ôn chuyện với bạn cũ.
Sao cậu lại ở đây? Khi cảm xúc Mặc Lâm dần ổn định, Nhiếp Gia mới hỏi.
"Segaro đại nhân đã cứu em, ông ấy còn an táng đoàn trưởng và mọi người ở nơi này, anh muốn đi thăm không?" Mặc Lâm thút tha thút thít, cố ngừng khóc.
Mặc Lâm dẫn Nhiếp Gia đi ra ngoài, Thần Vô Chi Hải là nơi sinh cơ bừng bừng, Mặc Lâm mang Nhiếp Gia đi một đường qua hoa viên và đường nhỏ thương lục, trước mắt chợt trống trải, đó là nơi an giấc ngàn thu, vô số linh hồn Nhiếp Gia quen thuộc ngủ say ở đó.
Nhiếp Gia đi đến trước mộ Phi Đoạn, chậm rãi ngồi xổm xuống, trên mặt cậu cũng không có
biểu tình gì, chỉ là nhìn tên Phi Đoạn đến xuất thần.
"Đoàn trưởng nếu biết bác sĩ bây giờ bình an không có việc gì, nhất định sẽ thật vui." Hốc mắt Mặc Lâm đỏ bừng hít hít cái mũi.
Nhiếp Gia hờ hững nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!