Chương 40: Mãi mãi đứng đầu

Chu Thanh đọc thư, xúc động.

"Đây là cô ấy nhờ cậu viết cho tôi?"

Ôn Trĩ Sơ gật đầu,

"Cảm... cảm động sao?"

Cảm động. Chu Thanh nhẹ nhàng lau lau bên khóe mắt.

Ôn Trĩ Sơ mở miệng

"Cậu... nếu muốn khóc thì cứ khóc đi".

Chu Thanh sững sờ, hơi ngoài ý muốn nhìn thiếu niên đứng bên cạnh mình.

Ôn Trĩ Sơ:

"Cô ấy nói nhớ kể lại cho cô ấy nghe, cô ấy sẽ rất vui vẻ".

Chu Thanh: ...

Tốt lắm, lập tức không còn cảm động nữa.

Chu Thanh cất kỹ thư đi, nhìn cậu biết ơn:

"Dù thế nào thì cũng cám ơn cậu".

Nói xong cô lấy một thanh chocolate trong ngăn bàn ra: Cậu nhận đi.

Ôn Trĩ Sơ ngượng ngùng xua tay từ chối một cách uyển chuyển:

"Không... không cần, là việc tôi nên làm".

"Cái này có là gì đâu mà nên với không nên, cậu giúp cậu ấy viết thư, còn giúp mang đến tận nơi, tôi chỉ tặng cậu một thanh chocolate thôi mà."

Không cần đâu.

Cầm đi.

Cách Tết Nguyên Đán còn đến nửa năm, mà cảnh tượng từ chối lì xì đã sớm bắt đầu diễn ra ngay trong lớp 1.

Không cần thật mà.

Chu Thanh:

"Cái này không đáng tiền, cậu cầm đi, coi như tôi cám ơn cậu."

Ôn Trĩ Sơ kiên trì,

"Không... Không cần cám ơn, cậu ấy... cậu ấy đưa tiền rồi."

Chu Thanh: ...

Cô không ngờ đối phương lại thành thật đến vậy.

Chu Thanh cứng rắn nhét chocolate vào trong tay Ôn Trĩ Sơ,

"Cầm đi, coi như tôi không biết".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!