Nhìn hai tờ tiền giấy đỏ rực trong tay, Ôn Trĩ Sơ vội vàng nhét trả lại người ta, trên mặt lộ ra bối rối: Không... không...
Tưởng Vũ nghi ngờ: Không đủ?
Ôn Trĩ Sơ xua tay giữa không trung:
"Không... không thể nhận".
"Sao lại không thể nhận chứ, cậu cứ cầm đi". Lời nói không giống giả vờ, lại rất chắc chắn.
Ôn Trĩ Sơ vội tránh về phía sau: Không... không...
Cầm đi.
Cậu... cầm về đi.
Cầm lấy.
"Không... đừng, đừng..."
Còn bảy tháng nữa mới đến năm mới, hình ảnh ấm áp chỉ có thể thấy trong ngày Tết hôm nay lại được trình diễn trước cửa lớp 11-11.
Nếu nói hết năm rồi thì cũng sớm quá đấy.
Tưởng Vũ nhíu mày,
"Vì sao cậu lại không nhận?"
Ôn Trĩ Sơ cúi đầu, cố che túi áo đồng phục của mình:
"Mẹ tôi... mẹ tôi nói, không được nhận đồ của người lạ".
Nếu nhận thì phải dùng thứ khác trả lại.
Tưởng Vũ ngạc nhiên:
"Cậu không biết tôi là ai?"
Sau đó cậu ta thấy người kia gật đầu.
"Vậy sao cậu lại gửi thư tình hộ Tiểu Miên?"
Ôn Trĩ Sơ sửa lời: Chiến... chiến thư.
... Tưởng Vũ: Được, chiến thư.
Ôn Trĩ Sơ nhìn cậu ta:
"Trên... trên tủ... có tên của... cậu".
Tưởng Vũ: ...
Thấy đối phương thề sống thề chết không muốn nhận số tiền này, Tưởng Vũ mở miệng,
"Phần ơn nghĩa này của cậu tôi sẽ ghi nhớ, sau này nếu gặp chuyện phiền toái gì thì cậu có thể tới tìm tôi".
Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên, cậu giao hộ một tờ chiến thư mà cuối cùng lại thành tặng đi một ân tình, thấy đối phương mang tiền đi rồi cậu mới thở phào một hơi.
[Hệ thống:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!