Mới vừa vào thu, thời tiết còn mang theo chút khô nóng, chỉ khi gió nhẹ thổi qua mới cảm nhận được chút hơi lạnh mát mẻ thoải mái.
Người đàn ông cầm tài liệu trong tay, mái tóc đen dày được cắt gọn sạch sẽ, trên người mặc áo sơ mi trắng, cúc cài tận nút trên cùng, bên dưới là một chiếc quần tây màu xám.
Trang phục đứng đắn phù hợp nhưng thân hình thon dài mảnh mai lại như ẩn như hiện, không khỏi khiến người ta có chút cảm giác mơ màng.
Dù sao đối phương mười năm vẫn như một, phong cách ăn mặc không thay đổi dù chỉ một chút, luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ.
Người đàn ông ngước mắt nhìn những sinh viên đang ngồi trên giảng đường bậc thang, tốt bụng nhắc nhở các em đây là tiết học quan trọng, đừng ngủ gật.
Nhưng mà nói cũng như không nói, trong tiết học này chẳng có sinh viên nào dám ngủ gật hay đục nước béo cò, bởi vì giáo viên của họ là vị giáo viên dạy môn tự chọn mà năm nào các sinh viên phải tranh nhau mới cướp đoạt được lại còn có vô số bạn học muốn tới dự thính.
Giọng nói của người đàn ông đó nho nhã dịu dàng, giọng điệu chậm rãi thong thả, bắt đầu giảng giải và nhấn mạnh những điểm quan trọng trong bài học cho các sinh viên.
"Có chỗ nào nghe không hiểu không?"
Một nam sinh nói thẳng:
"Thưa thầy, thầy có thể nói lại một chút về phần tổ chức vừa rồi không ạ?"
Người đàn ông kia ngước mắt lên, cầm bút laser chỉ vào màn hình điện tử, cẩn thận hỏi lại: Chỗ này sao?
Nhìn gương mặt dịu dàng đẹp đẽ của người đàn ông kia, nam sinh đặt câu hỏi đỏ mặt.
Một bạn học ngồi bên dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía cậu ta, sau đó thì thầm bên tai cậu ta rằng:
"Mẹ kiếp, chuyện gì thế hả? Đại thiếu gia như mày mà cũng nghe giảng bài cơ đấy?"
Thấy nam sinh không tiếp lời, cậu bạn tiếp tục bô lô ba la:
"Mẹ nó chứ, không phải mày đến học chui thôi hả, có phải mày đến học thật đâu, hỏi gì mà hỏi?"
Mày đừng quản tao.
Nam sinh bực bội hất hất tóc, cậu ta chỉ là thấy vị giáo viên này dáng dấp quá đẹp mắt, không ai trả lời thì thật đáng thương.
Bạn học nghe xong, sợ hãi than:
"Từ khi nào mày lại có lòng thương người như vậy chứ?"
Vị đại thiếu gia trước mặt này gia cảnh cũng không phải dạng bình thường gì, lại thêm có tướng mạo xuất sắc, vừa mới vào học đã có rất nhiều người theo đuổi, nhưng có tướng mạo, có tiền chỉ là một chuyện, còn cái tính tình kém cỏi kia thì mẹ nó chứ lại là một chuyện khác.
Thế nhưng sự lo lắng này của vị đại thiếu gia kia căn bản không thể nào xảy ra.
Ôn Trĩ Sơ vừa giải thích vấn đề của cậu ta xong, bắt đầu có những bạn học khác cũng đặt ra câu hỏi.
Nam sinh âm thầm đánh giá người đàn ông đứng trên bục giảng, quần tây màu xám phác họa ra đường cong vòng eo vô cùng tinh tế, đôi chân thẳng tắp thon dài.
Cậu ta vô thức nhíu mày, trong bụng người này có thi thư chữ nghĩa, nhưng quần áo bên ngoài lại tạo ra một cảm giác khó nói nên lời.
Thực ra người thầy này rất nổi danh ở trường đại học Thanh Mãn, trên diễn đàn có không ít sinh viên đăng bài về thầy, cậu ta chẳng qua chỉ là tò mò nên mới tới đây xem xem đến cùng người kia là người như thế nào.
Nhưng đến khi nhìn thấy rồi thì lại có chút ngoài ý muốn, bài đăng trên diễn đàn đã nói, đối phương trước kia cũng là sinh viên của Thanh Mãn, sau khi học xong thì ở lại nơi này làm giảng viên, đối phương năm nay chắc đã vào tầm ba mươi hai tuổi, nhưng nhìn thế nào cũng chẳng thấy khác sinh viên hai mươi tuổi là bao.
Tựa như tháng năm trôi qua không để lại bất kỳ dấu vết nào trên gương mặt dịu dàng đó, chỉ có khí chất con người theo thời gian không ngừng lắng đọng.
Nam sinh nhìn từng hành động cử chỉ của Ôn Trĩ Sơ, cho dù là lời nói hay việc làm của đối phương đều rất chậm rãi, nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy quá chậm chạp mà nóng nảy không yên, ngược lại tiếng nói kia lại khiến cho người ta nghe xong cảm thấy rất an lòng.
Trên khuôn mặt đẹp trai của nam sinh xuất hiện cảm xúc khác thường, ngón tay một lần lại một lần gõ xuống mặt bàn bên dưới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!