Chương 7: (Vô Đề)

Thông thường, những người c.h.ế. t oan ức mà không thể nói ra được uất hận của mình, oán khí sẽ tích tụ lại ở cổ họng, ngưng kết thành một mẩu xương nhỏ gọi là oan cốt. Nếu có ai mở quan tài kiểm tra mà thấy oan cốt này, sẽ biết ngay người c.h.ế. t đã mang oan khuất không thể giải tỏa.

Còn ở đây, số lượng oan cốt nhiều đến mức ghép thành cả một hình người. Oán khí lớn đến thế nào mới tạo nên được như vậy?

"Thái thú, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Các người còn giấu tôi điều gì?"

Lão thái thú dường như muốn nói gì đó, nhưng lại bị đám người bên cạnh ngăn lại.

"Thái thú, chuyện như thế này sao có thể nói với người ngoài?"

"Quá nhiều tội nghiệt, quá nhiều tội nghiệt, tưởng rằng mọi chuyện đã trôi qua rồi…" Thái thú lắc đầu thở dài, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng:

"Chuyện xảy ra cách đây mười năm, vào năm Gia Hưng thứ mười lăm."

"Năm đó xảy ra một biến cố lớn. Đạo gia, hẳn cô cũng biết, giặc Xô Lỗ từ phương Bắc đánh tới, năm ấy thiên tai nhân họa liên tiếp, cả vùng Kinh Châu đại hạn."

"Ở quận Vũ Lăng, lương thực vốn đã không thu hoạch được bao nhiêu. Triều đình vừa đòi binh lính, vừa đòi lương thực. Đầu tiên, quân đội triều đình dọn sạch kho lương của Vũ Lăng, sau đó giặc Xô Lỗ tràn xuống lại cướp phá một lượt nữa.

Cuối cùng, cả quận Vũ Lăng không còn lấy một hạt thóc, đến cỏ dại cũng bị bứt sạch. Nhưng người không ăn thì làm sao sống được? Người lớn đói, trẻ con cũng đói, trẻ con đói thì khóc.

Ai nấy đều nghĩ cứ tiếp tục như vậy tất cả cũng chỉ có nước c.h.ế. t đói, nên mọi người quyết định…

"Nghe đến đây, một câu trong sử sách đột nhiên hiện lên trong đầu tôi: [Năm ấy trời đại hạn, người người đổi con mà ăn.]"Vậy nên các người quyết định đổi con để ăn?Đúng vậy, cứ như thế chúng tôi mới cầm cự qua được năm đó.Vậy xương cốt đâu? Các người ném xuống sông rồi à?Không, chúng tôi đốt làm củi rồi.Thế còn những oan cốt này từ đâu mà ra?Là chuyện xảy ra hai năm sau. Một người phụ nữ họ Vương nói rằng bà ta nhìn thấy con trai mình. Chồng bà ta bảo: 'Đừng nói linh tinh, con trai mình chẳng phải năm kia đã bị lão Trương bên cạnh ăn rồi sao?' Nhưng người phụ nữ khăng khăng: 'Tôi đã nhìn thấy nó, trên đầu lão Trương còn có mặt của nó.' Sau đó, càng ngày càng có nhiều người nhìn thấy những đứa trẻ đã bị ăn.

Ban đêm, chúng đứng trước cửa nhà, lặng lẽ gõ cửa, miệng gọi cha mẹ, bảo muốn về nhà. Cả quận Vũ Lăng rơi vào cảnh hoang mang tột độ.

Cuối cùng, mọi người góp tiền mời một vị cao tăng đến làm phép.Vị cao tăng đào lên từ sân các nhà những oan cốt này, ghép lại thì vừa đúng thân hình của một đứa trẻ. Sau đó, ông dùng vải tím gói lại, lấy xích sắt quấn quanh và treo lên xà nhà trong căn nhà hoang. Ông dặn rằng về sau tuyệt đối không được để ai bước vào đây.

Kể từ đó, không còn ai nhìn thấy những đứa trẻ vào ban đêm nữa. Tưởng rằng chuyện này đã khép lại, nhưng không ngờ...

"Nói đến đây, lão thái thú liếc nhìn bộ xương đen trong tay tôi mà lẩm bẩm:"Tội nghiệt, thật là tội nghiệt.Không đúng, ông vẫn còn giấu điều gì đó.

"Tôi sờ bộ xương trong tay, vẫn ướt sũng. Lúc trước, khi bị con quỷ áo tím siết cổ, tay nó cũng ướt. Cái c.h.ế. t của những đứa trẻ này nhất định liên quan đến nước."Vẫn còn gì nữa?

"Tôi truy hỏi. Lão thái thú nghĩ một lát rồi đáp:"Đúng là vẫn còn một chuyện chưa kể. Khi đào xương cốt năm đó, không chỉ tìm thấy trong sân các nhà, mà còn phát hiện rất nhiều xương dọc hai bờ sông Thanh ngoài thành. Chúng tôi hỏi vị cao tăng, xương bên bờ sông đó từ đâu mà ra?

Ông nói rằng nước Nam triều ta có chính sách thuế đầu người. Có thể một số gia đình vì không đủ tiền nộp thuế sau khi sinh con, đã ném con xuống sông Thanh để dìm chết. Hoặc có những gia đình mong sinh con trai nhưng lại sinh con gái, cũng ném xuống sông dìm chết.

Lâu dần, hai bờ sông đầy oan cốt. Đạo gia, những điều cô hỏi liệu có liên quan gì đến đám quỷ trên núi không?

"Nghe ông ta nói xong, cuối cùng mọi chuyện cũng sáng tỏ."Lũ quỷ trên núi chính là những đứa trẻ c.h.ế. t oan! Cái tên hòa thượng trọc kia chưa bao giờ có ý định cứu các người.

Từ chiếc áo tím, xích sắt, đến việc treo oan cốt, tất cả không phải để tiêu tan oán khí, mà là để nuôi quỷ!

"Thảo nào đám quỷ trên núi không chỉ xuống được núi mà còn vào được trong thành, vì chúng vốn sinh ra từ nơi này. Vậy nên, hành động của chúng không phải là vượt ranh giới, mà phải gọi là trở về nhà."Quỷ là kết quả của luật nhân quả. Năm xưa các người ăn thịt chúng, giờ chúng sẽ thực hiện nhân quả đó, xuống núi để ăn thịt các người. Ngay đến cả Thành Hoàng cũng không dám quản, bỏ trốn mất rồi. Việc này, quả thực ông ta cũng không quản nổi.Thành Hoàng mà cũng bỏ trốn ư?

Vậy chúng tôi phải làm sao đây? Còn nữa, Đạo gia, cô nói chuyện nuôi quỷ là thế nào? Đạo gia, xin cô nhất định phải cứu chúng tôi!

"Lão thái thú sợ hãi đến mức nói năng lộn xộn."Cứu các người?

Lúc các người ăn thịt trẻ con năm ấy, sao không nghĩ đến việc cứu chúng?Chúng tôi... chúng tôi...Thôi được rồi, hôm nay đến đây thôi. Tôi mệt rồi.

"Bí ẩn khiến tôi đau đầu đã được giải đáp, nhưng giờ đầu tôi lại càng đau hơn. Chiều tối, tôi ngồi trong căn phòng nghỉ mà thái thú sắp xếp. Một thị nữ mang đến khay thức ăn, khá là đầy đủ."Sao chỉ có một suất thế?

Mang thêm một suất nữa đi.Đạo gia, cô đúng là ăn khỏe thật.

"Thị nữ quay đi chuẩn bị thêm đồ ăn. Ăn khỏe gì chứ, chúng tôi có hai người, đương nhiên cần hai suất rồi. Thực ra, sau một ngày đầy phiền muộn, tôi chẳng còn chút khẩu vị nào. Tôi đưa phần ăn đó cho nhóc củ cải:"Nhóc ăn trước đi. Nếu không đủ, lát nữa ăn luôn phần của chị cũng được.Thật à? Hay quá! Nhưng còn cô, cô không ăn sao?Không muốn ăn.

"Củ Cải Nhỏ ăn uống ngon lành. Nó dường như chẳng hề hay biết vài ngày nữa, thành này sẽ phải đối mặt với một tai họa diệt vong."Nhóc đúng là ăn no uống đủ, chẳng chút lo nghĩ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!