Chương 15: (Vô Đề)

Ánh trăng lại một lần nữa chiếu xuống.

Bóng trăng phác họa rõ ràng hình dáng của người rung chuông từ xa.

Người đó từ từ bước về phía tôi.

Là một đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi.

Người đó... chính là Củ Cải Nhỏ.

Tôi nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt chất đầy căm hận.

"Vậy rốt cuộc, tôi nên gọi nhóc là Củ Cải, hay là Quỷ Vương núi U Đô đây?"

Lẽ ra tôi phải sớm nhận ra điều này.

Toàn bộ trẻ con trong thành đều đã bị ăn thịt.

Làm gì có chuyện trên núi vẫn còn sót lại một đứa trẻ?

"Giờ thì sao? Nhóc đến đây làm gì? Định ăn thịt người à? Hay định ăn luôn cả tôi?"

Giọng tôi khàn đặc, cổ họng đau rát vì bị hàn khí đ.â. m rách.

"Sao lại tức giận vậy? Chẳng phải chính chị bảo tôi gọi chị là 'chị" sao?Không dám nhận, tôi đúng là một con ngốc mà. Hết bị nhóc lừa, lại đến bị lão hòa thượng kia lừa.Tôi không phải Quỷ Vương núi U Đô gì hết. Tôi chỉ là một con cô hồn dã quỷ mà thôi.Nhóc nghĩ bây giờ tôi còn tin vào mấy lời ma quỷ này sao?Người ta nói, con người khi sắp c.h.ế. t thì lời nói sẽ trở nên lương thiện. Mà dù tôi là quỷ, nhưng cũng sắp c.h.ế. t rồi. Vậy lời tôi nói ra, chắc cũng là lời chân thật, đúng không?Tôi nhíu mày,Sắp chết?

Ý nhóc là gì? Chẳng phải đến đây để ăn thịt người sao?Đại quỷ núi U Đô đã c.h.ế. t rồi. Những chuyện quá khứ cũng đã qua. Tôi chỉ là tàn dư cuối cùng còn sót lại mà thôi, sắp sửa biến mất rồi."

Nghe vậy, tôi dần bình tĩnh lại.

Ngẫm nghĩ kỹ một chút...

Trên suốt chặng đường này, hình như thằng bé luôn giúp tôi.

Đại quỷ pháp lực cao thâm đến vậy, mà tôi lại có thể dễ dàng trốn thoát khỏi ngục.

Giữa biển người mênh mông, tên nhóc này lại dẫn tôi thẳng đến nguồn gốc của bách quỷ.

Còn cả đêm hôm đó nữa... chính nó đã nhắc nhở tôi có kẻ hạ độc.

Nếu thực sự muốn hại tôi, có lẽ chẳng cần phải đợi đến tận bây giờ.

"Xin lỗi, lúc trước tôi đã..."

"Đừng nói thế. Có rất nhiều người trên đời này có lỗi với tôi, nhưng chị thì không."

"Nhưng tôi vẫn không hiểu."

Nó... không hận bọn họ sao? Những kẻ đã ăn thịt mình.

Củ Cải Nhỏ mỉm cười, ánh mắt xa xăm.

"Thật ra lúc đầu, chúng tôi không có thù hận gì cả. Sau khi c.h.ế. t đi, chỉ cảm thấy bên ngoài lạnh quá, muốn trở về nhà thôi. Nhưng cha mẹ.. hình như không muốn đón chúng tôi về nữa."

"Không muốn thì thôi vậy. Sau đó, cả đám liền lên núi. Trên đường đi, còn nhìn thấy dưới sông Thanh Hà có rất nhiều bạn nhỏ khác. Thế nên, mọi người cùng đưa nhau lên núi luôn."

"Ban đầu còn nghĩ rằng... có lẽ có thể mãi mãi ở trên núi như thế này. Mỗi ngày chạy nhảy, vui đùa. Đói thì đi đào mấy củ cải dại để ăn."

"Nhưng sau đó, có một lão hòa thượng tìm đến. Hắn bảo chúng tôi rằng, 'Các ngươi bị cha mẹ của mình ăn thịt. Cho nên các ngươi phải hận cha mẹ. Các ngươi phải tu luyện, rồi xuống núi ăn sạch cha mẹ của mình đi.'"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!