Toàn thân tôi rã rời, mềm nhũn nằm trên tế đàn.
Bầy quỷ xung quanh cũng đã tan biến.
Bởi lẽ, bách quỷ của núi U Đô thực chất chỉ là một con quỷ duy nhất.
Chúng là tập hợp những oán niệm của những đứa trẻ c.h.ế. t oan.
Quỷ áo tím chính là huyệt mệnh của chúng.
Khi huyệt mệnh bị phá hủy, những con quỷ khác cũng lập tức tiêu tán theo.
"Cuối cùng cũng kết thúc rồi... Không biết lão đạo sĩ kia còn sống hay đã chết."
"Bần tăng vẫn sống tốt, chưa đi Tây Thiên đâu."
Giọng nói ấy vọng ra từ bóng tối.
Một lão đạo chậm rãi bước ra, đi đến bên tôi.
"Bần tăng? Ông chính là tên hòa thượng nuôi quỷ đó sao?!"
"Chính xác. Vốn dĩ ta đã định từ bỏ kế hoạch này rồi, không ngờ cô thực sự có thể thu phục con quỷ này."
Đồ khốn nạn!
Tôi mắng, đồng thời lén đưa tay vào trong túi áo.
Bên trong vẫn còn một sợi tóc của ông ta.
Chỉ cần chạm được vào nó, tôi có thể...
"Đừng phí công vô ích."
Lão đạo nhẹ nhàng giật mái tóc của mình xuống.
"Người xuất gia phải giữ sáu căn thanh tịnh, làm gì có tóc mà cô định lấy?"
Hỏng rồi. Là tóc giả.
Tôi vội đưa tay lên giật tóc của chính mình, nhưng toàn thân đã sớm bị quỷ khí ăn mòn, chẳng thể nhúc nhích nổi.
Hơn nữa, bản thân cũng đã cạn kiệt pháp lực.
"Ông rốt cuộc muốn làm gì?"
Tôi cố gắng câu giờ.
"Còn có thể làm gì được nữa? Bần tăng đã nói rồi, bần tăng đi theo con đường tà môn ngoại đạo."
"Nếu cứ tiếp tục tu luyện theo cách này, chưa đầy vài năm, đừng nói đến thành tiên, e là đã phải đi gặp Phật Tổ trước rồi. Vậy nên, tất nhiên phải nghĩ cách khác."
Tên hòa thượng trọc lốc vừa nói, vừa nhặt tấm da quỷ trên mặt đất lên, khoác nó lên người.
Ông ta cầm lấy pháp khí trên tế đàn, bắt chước quỷ áo tím, vừa múa may vừa lầm rầm cầu nguyện.
Đến nước này rồi, tôi cũng đã hiểu ra mọi chuyện.
Chẳng có con đại quỷ nào ở núi U Đô muốn thành tiên cả—chính lão hòa thượng này mới muốn thành tiên!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!