Con đường tiếp theo tạm thời yên bình.
Ta không nói câu nào trêu chọc hắn nữa.
Ngược lại Thương Quan cũng rất kỳ quái, vậy mà cũng không tìm ta tra hỏi.
Mà còn tránh ánh mắt của ta.
Mỗi lần thấy ta nhìn hắn chăm chú, hắn đều giả vờ như đang nhìn chỗ khác.
Xảy ra chuyện gì vậy hả thiếu gia.
Rốt cuộc ai là khuê nữ vậy!
Nhưng mà, sắp đến Miêu Cương rồi.
Ta thở phào một hơi.
Nhiệm vụ sắp hoàn thành, hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi.
Sau đó ta có thể chạy trốn với ngân phiếu rồi.
Nhưng ta phát hiện, quả nhiên tiền không dễ kiếm như vậy.
Chúng ta đã gặp một nhóm cướp.
Khoảng mười người.
…
Trình độ không cao, nhưng khả năng ẩn nấp cũng khá tốt.
Cho nên khi phát hiện ra tia sáng âm u của mũi tên xé gió rít gào mà đến, đ.â. m vào xe.
Ta mới mạo hiểm rút kiếm ra khỏi vỏ.
Thương Quan vừa kéo rèm cửa nhảy ra, lông đuôi của mũi tên độc kia vẫn không còn đang rung rung.
Ám tiễn khó phòng.
Tiếng xé gió lại tới.
Ta ném bình rượu trong tay về phía đó.
Chiếc bình trúng vào mũi tên, vỡ tan tành.
Trong lúc nhất thời, mùi rượu tỏa khắp bốn phía.
Mọe nó.
Vò rượu này đáng giá mười lượng bạc đấy.
Tức c.h.ế. t ta.
Con ngựa hoảng sợ hí lên, hoảng loạn chạy về phía trước.
Thương Quan rút một thanh đoản đao bên hông ra, ổn định thân hình, đạp lên xe.
Mấy người bịt mặt chạy ra từ hai bên bụi cây, trong tay cầm nỏ hướng về phía chúng ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!