Chương 5: (Vô Đề)

Bị ta ăn rồi.

Con Nhân duyên cổ béo khỏe ngon ngọt, toàn thân trắng như tuyết, thân có chín vòng tròn màu đỏ.

Bị ta ăn rồi.

Mùi hương thơm ngon tan trong miệng, giòn tan.

Kẻ đại gian đại ác lại chính là ta!

Có một thứ tên là lương tâm, giờ phút này nó đang nhảy lên nhảy xuống trong lồng ngực, hợp tình hợp lý lên án tội ác của ta.

"... Vậy… Ngươi, phải làm sao đây?"

Việc không có bản mệnh cổ đối với người tu hành cổ độc mà nói, giống như thiếu tay thiếu chân.

Nếu Thương Quan thả trùng cắn ta lần nữa, ta tuyệt đối không trốn.

Cùng lắm thì ta lại viết bức di thư gửi cho Quần Ngọc, bảo hắn ta chôn vào mộ ta mấy vò rượu ngon.

Thương Quan khẽ hừ một tiếng, hất tay ta ra, không trả lời.

Xem ra có vẻ không thâm cừu đại hận gì mấy.

Mà lại giống đang dỗi hơn.

Hắn đi thẳng về phía trước.

Ta đoán hắn cũng không biết chính mình đang đi đâu.

Có thể làm gì được giờ, chỉ có thể đi theo thôi.

Ta nơm nớp lo sợ.

Ai mà ngờ được, ăn một con trùng chiên, hình như suýt chút nữa đã giật lấy một mạng người.

Nhưng mà, hắn truy sát ta hơn một năm, không giống dáng vẻ như bị nội thương.

Nội lực kéo dài ổn định, một tay cổ độc xuất thần nhập hóa.

Đuổi theo khiến ta chạy tụt quần.

Tại sao phải đến một năm sau mới…

Đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo chứ?

"Không có bản mệnh cổ, có phải ngươi sẽ c.h.ế. t hay không…"

Giờ phút này ta không hề nghĩ tới, tại sao thiếu chủ Vạn Cương môn tiếng tăm lừng lẫy, lại có bản mệnh cổ là Nhân duyên cổ vô hại với người và vật.

Chẳng lẽ hắn còn muốn làm ông tơ nối dây tơ hồng cho người ta sao?

Đáng tiếc xuất sư không tốt, hình như nhân duyên của hắn cũng bị ta cắt đứt rồi.

Vậy chắc sẽ không…

Hắn không quay đầu, âm hiểm nói:

"Ta c.h.ế. t thì ngươi cũng đừng hòng sống."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!