Chương 4: (Vô Đề)

Bất Chu sơn có hai thanh bảo kiếm truyền đời.

Một là Trường Mệnh.

Một là Tửu Quỷ.

Sư phụ qua đời nhiều năm, bảo kiếm vẫn còn hung danh bên ngoài.

Nhưng thứ hung là kiếm, không phải ta và sư huynh!

Vì thế…

Ngươi nhận lầm rồi.

Ta nghiêm mặt, nói chắc như đinh đóng cột.

Nói dối không chớp mắt là sở trường của ta.

"Kiếm này là do ta nhặt được trên đường."

Sắc mặt Thương Quan lạnh lùng, không nói gì.

Nhưng ánh mắt hắn nói với ta:

Ngươi lừa quỷ đấy à.

Chậc, tiểu tử c.h.ế. t tiệt thật là không dễ bị lừa.

"Trời ơi thật đó, ngươi tin ta đi, ta không phải Dao Đài."

"Ta là Quần Ngọc, Quần Ngọc!"

Hắn hừ một tiếng, vịn cây cột chầm chậm đứng dậy, cười lạnh:

"Chủ kiếm Trường Mệnh trước giờ luôn là một người dè dặt cẩn thận, không phải tùy tiện làm liều, to gan lớn mật như ngươi."

Chuyện gì vậy!

Danh tiếng tham sống sợ c.h.ế. t của Quần Ngọc truyền tới Nam Cương luôn!

Ha, về có thể cười nhạo hắn ta được rồi, so người nào mất mặt hơn.

Ta định cãi bừa c.h.ế. t cũng không thừa nhận, đột nhiên nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần ngoài cửa.

Tên Nhị công tử kia quay lại rồi à?

Hai chúng ta giật mình.

Nội lực Thương Quan đang hỗn loạn, nếu vận khí thì ta sợ hắn hộc ba lít m.á. u mất.

Nếu muốn đi, ta sợ hắn không trèo qua cửa sổ được.

Lúc này, khuôn mặt trắng bệch của hắn đang nhăn lại, vẻ mặt cắn răng chịu đau, giống như không quan tâm, chạy trước rồi tính.

Hầy, cứu người phải cứu đến cùng.

Bất chấp dấu vết đánh nhau trong phòng, ta nhanh chóng đi về phía hắn.

Hắn còn muốn né nữa!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!