Chương 2: (Vô Đề)

Tình nghĩa nhiều năm giữa ta và sư huynh cũng chỉ đủ để ta ngủ ba ngày ba đêm ở Bất Chu sơn.

Sau đó hắn ta bắt ta phải cút xéo cho mau.

Trước khi đi, hắn ta cho ta mười lượng bạc làm lộ phí.

Hừ, coi như hắn ta có chút lương tâm.

Trời đất bao la, nơi cách Nam Cương xa nhất ở đâu?

Đương nhiên là Kinh Thành rồi!

Không chọc nổi thì ta vẫn trốn được.

Vì thế ta tức tốc chạy tới Kinh Thành.

Cả đường lén lén lút lút, rất giống một tên phạm nhân trốn trại.

May là trên đường không gặp tên Thương Quan sát thiên đao này.

Sau khi thuận lợi đến Kinh Thành, ta phát hiện mình không có tiền.

Mười lượng bạc, không còn một đồng nào.

Lấy ra mua rượu hết rồi.

Vì không muốn c.h.ế. t đói, ta đứng trầm tư trước một tửu lâu.

Thật ra là vì rượu nhà hắn ta quá thơm, làm ta thèm đến nỗi chảy nước miếng.

Tửu lâu tên là Phi Tiên lâu, trang trí có chút phong nhã.

Bọn họ dán thông báo nạp hiền* trước cửa, nói là thiếu một đầu bếp.

*Chiêu nạp người có đức có tài.

Đãi ngộ đầy đủ, bao ăn bao ở.

Ta nhanh chóng xé tờ thông báo, đi vào tìm chưởng quầy.

Kinh Thành phồn hoa, ngay cả đổ dạ hương* mà cũng có người tranh nhau làm.

*Search nghĩa thô thì là cách nói lịch sự, nói tránh chỉ việc đi đổ bô, đổ sh** với nước ti*u.

Nếu muộn, ăn phân cũng không chống nổi cái nóng nữa ấy chứ.

Đổ dạ hương cũng không có gì.

Nhưng Quần Ngọc chắc chắn sẽ nói thể diện của sư phụ đã bị ta làm mất sạch.

Chưởng quầy thấy ta là một tiểu cô nương, toàn thân bẩn thỉu, sắc mặt lập tức lộ vẻ ghét bỏ, muốn đuổi ta đi.

Đáng ghét!

Ta kề kiếm vào cổ hắn ta.

Chưởng quầy lập tức thay đổi sắc mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!