Chương 50: (Vô Đề)

Cho nên đối với Lữ Tú Cúc mà nói, cách tốt nhất chính là tận dụng cơ hội này mà khiến cha mẹ chồng áy náy, lợi dụng việc này, nàng sẽ cùng con trai tranh thủ thu được nhiều lợi ích nhất có thể.

Đến mức, ngay từ đầu, việc nàng cùng con trai đứng một bên cân, bên còn lại là nam nhân kia đã sớm bị nàng vứt ở sau đầu.

Trải qua sự việc như vậy, Lữ Tú Cúc phát hiện, chỉ cần nàng không để ý tới nam nhân không quản được nửa thân dưới kia thì nàng vẫn sống tốt.

Trọng trách sau này của nàng chính là nuôi thật tốt con trai của mình, thay hắn tranh thủ được gì thì tranh thủ.

Cái suy nghĩ này cũng không khác gì mấy so với nội dung cuộc nói chuyện lúc trước giữa Tô Tương với Thiện Tuấn Hải.

Có lẽ do đều là nữ nhân, góc nhìn một số sự việc sẽ giống nhau.

"Nương, con vẫn muốn sống chung thật tốt với Tuấn Sơn."

Lữ Tú Cúc kìm nén cảm xúc, nghẹn ngào nói với Tưởng bà tử.

Đại phòng là thiên hạ của nàng, sau này, mọi thứ của đại phòng đều thuộc về con trai duy nhất của nàng.

Thiện Tuấn Sơn có thể kiếm tiền, nàng sẽ ở phía sau vung roi da, để hắn làm trâu làm ngựa cho mẹ con nàng.

Nàng vất vả chịu đựng tới bây giờ, làm sao có thể cam tâm từ bỏ mọi thứ, để nữ nhân khác ngồi hưởng lợi những thứ của nàng.

"Nương biết, lúc này là tủi thân con. Con yên tâm, ta với cha con sẽ cho con một cái công đạo."

Tưởng bà tử cũng sợ đứa con dâu này vì quá tức giận mà chọn hòa ly với con trai bà.

Không phải bà đau xót cho con trai, mà là xót xa cháu trai trưởng.

Bây giờ Lữ Tú Cúc quyết định dứt khoát như vậy, cho dù Tưởng bà tử biết đây là kết quả nàng suy nghĩ thiệt hơn, nhưng cũng không thể không cảm kích nàng.

Lữ Tú Cúc cúi đầu, những lời này của mẹ chồng, chẳng lẽ, cha mẹ chồng vì chuyện này nên muốn bồi thường thêm cho nàng?

Thiện Tuấn Hà chất phác, không thể nghe ra ý tứ của mẹ mình, nhưng Thiện Tuấn Hải và Tô Tương đều hiểu được.

Có điều, trong chuyện này, quả thật đã khiến đại tẩu tủi thân, nếu cha mẹ muốn thay đại ca bù đắp thì họ cũng không phản đối hay cảm thấy đố kị gì.

Thiện Phúc Bảo làm một đứa bé không bị người lớn phòng bị, xem xét sự việc từ đầu tới cuối, giờ nhìn thấy mọi người trong thế ngươi tốt, ta tốt, đột nhiên có chút nghi ngờ.

Chẳng lẽ việc đại bá phụ ở bên ngoài nuôi dưỡng tình nhân cứ thế mà giải quyết xong?

Chỉ vì nữ nhân kia không thật sự mang thai con của đại bá phụ, gia nãi cũng không coi sự việc nghiêm trọng như lúc trước.

Thiện Phúc Bảo cảm nhận được, thời khắc miếng lót trong bụng nữ nhân kia rơi xuống, trong nháy mắt, mọi người ở đây đều lộ ra kinh ngạc cùng với vẻ mặt như trút được gánh nặng.

Chỉ là vì không có đứa nhỏ, nên những việc đại bá phụ làm trước đó đều có thể cho qua sao? Sự phản bội đó có thể bị lãng quên ư?

Nàng chung quy vẫn chưa hòa nhập được với cái xã hội phong kiến này, vẫn còn giữ lại những bản tính của một con người sống trong xã hội hiện đại, dám yêu dám hận.

Nếu nàng là đại bá nương, không cần phải nghĩ xem kết quả thế nào, sẽ lập tức cùng đại bá hòa ly, còn nữ nhân kia có mang thai hay không cũng không liên quan gì.

Nhưng tất nhiên, trừ nàng ra, những người bên ngoài đều không nghĩ như vậy.

Ngay cả mẹ của nàng, lúc trước cũng chỉ uy h.i.ế. p cha nàng, nói sẽ khiến hắn trở nên bất lực, chứ không phải hoàn toàn cắt đứt duyên phận phu thê với hắn.

Trong đầu sắp xếp quá nhiều việc khiến tinh thần Thiện Phúc Bảo có chút nặng nề, nhìn sơ qua cũng thấy uể oải.

"Cục cưng có phải bị dọa hay không? Nếu biết trước, đã không mang con theo rồi."

Việc lớn mấy ngày nay đè nặng trong lòng tạm thời bị gạt qua một bên, nhìn cháu gái bảo bối ủ rũ, Tưởng bà tử liền cảm thấy đau lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!