Tưởng bà tử lạnh lùng nhìn nữ nhân ngã trên mặt đất: "Có điều, ta cũng không thể uổng công nuôi dưỡng hắn nhiều năm như vậy.
Phúc Tông cũng là con của hắn, mối quan hệ này không thể cắt đứt, tiền mỗi tháng hắn kiếm được, đều phải dùng để hiếu kính để hai vợ chồng già chúng ta dưỡng già và làm phí nuôi dạy Phúc Tông.
Ngươi không phải muốn làm người của hắn sao, vậy ngươi cứ sống tốt với hắn đi."
Không có tiền, Tưởng bà tử không tin nữ nhân này có thể sống chung với con trai bà.
Lư An Nương đã từng tưởng tượng rất nhiều tới cảnh nàng gặp mặt cha mẹ Thiện Tuấn Sơn, nhưng chưa bao giờ nàng có thể nghĩ tới, một lão thái bà ở nông thôn như Tưởng bà tử lại có thể phản ứng sòng phẳng, dứt khoát như vậy.
Chẳng lẽ bà không xót thương con trai bà sao?
Chẳng lẽ bà không muốn có thêm nhiều cháu trai, cháu gái sao?
Làm gì có chuyện mẹ chồng thay con dâu ra mặt? Lão thái bà trước mặt này bị điên rồi à?
Lư An Nương cắn chặt răng, bảo mình phải thật bình tĩnh.
Có lẽ đây chỉ là phép thử của đối phương, chỉ vì tức giận đứa con ngang bướng cãi lời cha mẹ, mà nói ra những lời tàn nhẫn, nhưng sẽ không duy trì được lâu.
Ngay lúc nàng định nói những lời tốt đẹp thì Lữ Tú Cúc đột nhiên thoát khỏi kìm buộc của hai em chồng, chạy tới, xé rách quần áo của Lư An Nương, hơn nữa lại dùng hết sức đánh vào bụng Lư An Nương.
Nàng tuyệt đối không cho phép nghiệt tử kia được sinh ra, không cho phép con trai của mình có thêm một đệ muội dã loại.
Lư An Nương liều c.h.ế. t phản kháng, nhưng làm sao nàng ta có thể thoát khỏi nữ nhân quanh năm suốt tháng bưng mấy chục cân cháo heo cho heo ăn như Lữ Tú Cúc.
Xé, kéo cả người, vạt áo bị mở bung, nam nhân ở đây đều theo bản năng mà quay mặt đi, ngay lúc Tưởng bà tử và Tô Tương muốn chạy tới ngăn cản, mọi người đều dừng chân, nhìn tấm lót rơi khỏi người Lư An Nương, cùng lúc đó là cái bụng nàng ta cũng lập tức nhỏ lại.
Lư An Nương thấy như vậy, gương mặt lập tức trắng bệch.
Xong rồi!
Những cô nương bị bán vào kĩ viện đều bị ép buộc phải uống thuốc tránh thai từ lúc nhỏ, uống trong một thời gian dài, có thể giảm bớt khả năng mang thai.
Lư An Nương cũng không ngoại lệ, uống thuốc trong nhiều năm như vậy, nàng đã sớm không còn khả năng làm mẹ.
Mấy tháng trước, khi nàng sống chung với Thiện Tuấn Sơn, nàng ăn phải thức ăn thiu, ăn uống lại không điều độ, mơ hồ có dấu hiệu của mang thai, nàng còn tưởng rằng ông trời không bạc đãi nàng, với lại lúc đó kinh nguyệt cũng bị chậm, còn chưa kịp tới đại phu để xác định thì nàng đã nói với Thiện Tuấn Sơn mình đang mang thai, để tăng thêm lợi thế cho mình.
Ai ngờ, mấy ngày sau, kinh nguyệt lại tới, nàng vội vàng đi tìm đại phu, mới phát hiện mình đã ăn dưa bở một phen.
Nhưng mà nàng lại không định nói chuyện này với Thiện Tuấn Sơn, chỉ tương kế tựu kế, làm cô nương cả ngày tranh đấu trong kĩ viện không thể nào so với việc sống bên cạnh một thiếu gia nhà cao cửa rộng.
Nàng nghĩ ra độc kế, chính là dùng cái thai giả này để chia rẽ Thiện Tuấn Sơn với thê tử nguyên phối của hắn.
Có điều nàng còn chưa vào cửa Thiện gia, chưa thực hiện được cái kế hoạch này, thì đã lộ ra chuyện nàng mang thai giả.
Cho dù Lư An Nương thông minh, khôn khéo tới đâu, thì trong lúc nhất thời cũng không thể nghĩ được lý do để giải thích.
Người Thiện gia cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ chuyển biến như vậy, ngay cả Lữ Tú Cúc cũng ngây người, một giây tiếp theo, nàng bắt đầu cười.
Đầu tiên là nhỏ giọng, sau đó dần dần tăng âm lượng, cuối cùng là ôm bụng cười như điên.
Bỗng nhiên nàng rất muốn coi thử nam nhân đang nằm trên giường không thể bò dậy kia, biết được tin này thì sẽ biểu hiện như thế nào.
Chẳng ai ngờ được, chuyện náo loạn tới tận bây giờ lại có cái kết cục như thế này.
Ngay cả Thiện Tuấn Hải hiểu biết sâu rộng, cũng không thể lường trước việc nữ nhân này có cái gan lớn như thế, lên kế hoạch mang thai giả để lừa gạt đại ca của hắn.
Hay nói cách khác, Thiện Tuấn Hải không nghĩ tới việc đại ca của hắn lại ngu ngốc tới mức bị lừa gạt như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!