Nàng phải chịu đựng nhiều như vậy, trải qua nhiều khổ cực như thế, không mong muốn quãng đời còn lại của mình lại đi tìm một nam nhân không có bản lĩnh, nhai cỏ ăn trấu.
Bởi vì Thiện Tuấn Sơn có nhiều tài sản, lại là nam nhân sinh ra ở nông thôn, nên mới là sự lựa chọn tốt nhất của nàng.
Lư An Nương nghĩ đến những tin tức mà mình thuê người điều tra được về Thiện gia.
Hai vợ chồng già Thiện gia coi trọng con trưởng, yêu thương con út.
Trong đó Thiện lão gia là người không có tiếng nói, Tưởng bà tử lại là người đanh đá, xảo quyệt.
Như vậy làm sao có chuyện mẹ chồng con dâu sống chung hòa hảo được.
Nghĩ đến có quá nhiều vấn đề khập khiễng như vậy, ắt sẽ có cơ hội cho nàng chen vào.
Mà Thiện Lữ thị mặc dù là con gái nhà tú tài nhưng một chữ bẻ đôi cũng không biết, dáng người mập mạp, đầy đặn, lại còn keo kiệt, gian xảo, Thiện Tuấn Sơn từ lâu đã không còn tình cảm với nàng ta.
Nam nhân này giống như được sinh ra là để dành cho nàng, nếu Lư An Nương mà bỏ qua đối phương, thì không biết còn có thể tìm được người thích hợp với mình hơn hắn hay không.
Thay đổi sắc mặt, Lư An Nương dùng những bản lĩnh mà nàng đã học được khi ở kĩ quán, bày ra vẻ mặt dịu dàng, hiền lành, sau đó gỡ then cài cửa, mở cửa ra.
Vừa mở cửa, người đầu tiên vọt vào không phải là Tưởng bà tử vừa gõ cửa, mà là Lữ Tú Cúc đã sớm tức giận, uất nghẹn.
Nàng vừa vào cửa, không chút nghĩ ngợi, tung những cú đ.ấ. m vào nữ nhân đang đứng trong sân, mỗi cú đ.ấ. m đều đánh vào bụng của đối phương.
"A, đại lương, không ! không !"
Thấy việc diễn ra, Thiện Phúc Bảo sốt ruột, nàng mặc dù cũng không thích loại nữ nhân đi phá hỏng gia đình người khác, nhưng đại bá nương làm như vậy, nhất thời có thể hả giận, nhưng về lâu dài sẽ gây ra nhiều bất lợi.
Thứ nhất, Lư An Nương là kĩ nữ đã chuộc thân, trên giấy tờ hộ tịch, nàng ta là lương dân bình thường.
Đại bá nương tung đòn mạnh như vậy với đối phương, nếu đối phương dựa vào việc này làm cớ đi báo quan, thì đại bá nương chắc chắn bị định tội.
Tiếp theo là đứa nhỏ trong bụng của nữ nhân kia, nó tuyệt đối không thể c.h.ế. t trong tay đại bá nương, trừ khi nàng thật sự không có ý định hòa giải với đại bá, nếu không, chuyện này sẽ mãi là khúc mắc, tra tấn chính bản thân nàng.
Thiện Phúc Bảo biết đứa nhỏ trong bụng nữ nhân kia là vô tội.
Nhưng nếu vì đứa nhỏ mà suy nghĩ, hắn sinh ra trong tủi hổ như vậy, sau khi sinh ra lại phải chịu khổ, còn không bằng trước khi hình thành hình người đã bị phá bỏ.
Chỉ là, người làm việc này không thể là đại bá nương, mà chỉ có thể là gia nãi của nàng.
Đến cả Thiện Phúc Bảo cũng có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy, Lữ Tú Cúc không ngu ngốc, đương nhiên cũng hiểu rõ.
Trước khi tới đây, nàng tự nhủ bản thân phải nhẫn nhịn, phải để cha mẹ chồng ra mặt.
Nhưng mà lúc thật sự nhìn thấy nữ nhân kia, nàng phát hiện bản thân không thể nhịn thêm được nữa.
Nhất là khi nhìn thấy cái bụng hơi lớn của đối phương, nàng lập tức nổi điên lên.
"Tuấn Hà, Tuấn Hải, mau tới kéo đại tẩu các con ra, nhanh."
Tưởng bà tử cau mày, lúc nãy con dâu trưởng vọt vào, xém chút nữa tông ngã bà đang đứng ở cửa.
Cũng may phía sau có lão gia kịp đỡ bà, nếu không, không biết xương cốt của bà già có chịu được không.
Biết rằng trong chuyện này, người chịu uất ức nhiều nhất chính là con dâu trưởng, chuyện vừa rồi cũng không phải nàng cố ý, nên Tưởng bà tử cũng không để ý nữa, tập trung xử lý mối loạn trước mặt.
Lúc này cửa nhà đã bị Thiện Tuấn Hải nhanh nhẹn đóng lại, còn chốt then cửa, cho dù lát nữa có nháo loạn mức nào thì cũng không có ai có thể tiến vào.
"Ngươi là kẻ ngàn người cưỡi, vạn người đè, ta cho ngươi quyến rũ nam nhân của ta, ta cho ngươi mang thai tiện chủng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!