Chương 44: (Vô Đề)

Những lời Lữ Tú Cúc nói quả thật có lực sát thương cực đại.

Tuy Thiện Tuấn Sơn luôn miệng nói không sao, nhưng trên thực tế, hắn được dạy theo quan điểm Nho giáo, thật sự vẫn có chút khó chấp nhận những thứ Lư An Nương từng trải qua.

Nhưng mà hắn động lòng trước rồi mới biết được quá khứ của Lư An Nương, nên Thiện Tuấn Sơn mới miễn cưỡng bỏ qua chuyện Lư An Nương từng là kĩ nữ, từng trèo lên giường của vô số nam nhân.

Bây giờ Lữ Tú Cúc lại nói ra những điều hắn muốn quên kia, khiến cho hắn thẹn quá hóa giận.

Nhìn vẻ mặt của hắn, chỉ cần không phải ngốc thì đều hiểu rõ, ngay cả Lữ Tú Cúc chỉ vì tức giận mà thuận miệng nói ra những lời vừa rồi.

Nàng thế mà lại bại dưới tay một kĩ nữ?

"Lập tức bắt nữ nhân kia bỏ đứa nhỏ, sau đó cắt đứt mọi liên hệ với nàng." Thiện lão gia thật sự muốn bổ đầu con trưởng của mình ra, xem thử trong đầu hắn rốt cuộc bị chập dây thần kinh nào, mà lại đi nuôi một kĩ nữ chuộc thân làm vợ lẽ, lại còn để cho kĩ nữ đó mang thai.

Cha.

Thiện Tuấn Sơn nhìn sang bên cạnh, cúi đầu không nói lời nào, thể hiện chút trầm mặc của người con trưởng, kiên quyết nói với Thiện lão gia:

"An Nương đang mang thai, dù sao cũng là con của con, cũng là con cháu của Thiện gia chúng ta."

"Thiện gia chúng ta không có con cháu do kĩ nữ sinh ra, cũng như Thiện gia chúng ta sẽ không cho phép một kĩ nữ bước chân vào cửa." Tưởng bà tử nhìn con dâu trưởng bi thương đứng một bên.

Trước đây tuy bà luôn cảm thấy cô con dâu này có vấn đề này, vấn đề kia, nhưng trong việc này, đều là nữ nhân, bà vẫn đứng về phía con dâu trưởng này.

"An Nương đã được chuộc thân, nàng dù sao cũng là người đáng thương.

Trước đây đã bị cha mẹ mình bán vào kĩ viện, khi đó nàng căn bản là không thể phản kháng, nhưng dù trong nghịch cảnh, nàng có thể dựa vào năng lực bản thân mà tự ra khỏi vũng bùn kia.

Nàng là nữ tử tốt đáng được kính nể và tôn trọng."

Mấy ngày nay, Thiện Tuấn Sơn vẫn luôn lo lắng sợ hãi.

Bởi vì hắn biết, đệ đệ sẽ không giấu giếm thay hắn, ngược lại, đối phương sẽ vì để cha mẹ vui vẻ, chỉ ước nhanh chóng nói chuyện này với cha mẹ, củng cố vị trí của mình trong lòng cha mẹ.

Lão tam vẫn luôn gian trá nham hiểm như vậy, Thiện Tuấn Sơn cảm thấy trên người đối phương không hề có thứ gọi là tình nghĩa huynh đệ.

"Ta thấy trong đầu ngươi chỉ toàn là phân.

Làm gì có chuyện nữ nhân tốt sẽ đi làm vợ lẽ cho nam nhân đã có gia đình? Ngươi cũng đừng nói với ta là các người thật lòng yêu thương nhau.

Ta nhổ! Nếu ngươi không phải chưởng quầy tửu lâu, nhà chúng ta không phải có chút sản nghiệp, ngươi nói xem, cái người đàn bà như cái trạm dừng đó có thể yêu thương kính trọng ngươi hay không?

"Tưởng bà tử không chút nể mặt chọc thủng cái vỏ bọc của Thiện Tuấn Sơn:"Giờ ta chỉ hỏi ngươi một việc, ngươi tính xử lý nữ nhân kia thế nào?

"Cho dù có như thế nào thì Tưởng bà tử cũng sẽ không để nữ nhân kia bước vào cửa."Chờ An Nương…

"Thiện Tuấn Sơn dừng lại, hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí nói:"Chờ An Nương bình an sinh hạ hài tử trong bụng, con muốn đứa nhỏ nhận tổ quy tông.

Dù sao An Nương cũng không màng danh lợi, không để ý danh phận, đến lúc đó sẽ vẫn để nàng bên ngoài như cũ, không để Tú Cúc nhìn thấy, cũng sẽ không làm thay đổi địa vị của Tú Cúc."

Từ đầu tới cuối, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc để Lư An Nương làm thiếp.

Dù sao cũng mấy năm đèn sách, hắn biết làm vậy là vi phạm luật lệ Đại Khương.

Cho dù hắn có chán ghét cuộc sống hôn nhân thì cũng không muốn làm ảnh hưởng đến con trai.

Dựa theo quy củ của Khương quốc, là người đọc sách tham gia khoa cử thì bắt buộc phải có gia cảnh trong sạch, nếu mà có người cha phạm luật ở tù thì đời này, Phúc Tông không thể tham gia khoa cử.

Nếu gặp quan viên địa phương nghiêm khắc, vì Thiện gia chưa phân gia nên Thiện Phúc Tài và Thiện Phúc Đức cũng không có hy vọng làm quan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!