Chương 43: (Vô Đề)

"Lão nương nhớ kĩ mặt của hai ngươi, qua hôm nay, nếu trong thôn có truyền đi cái gì lung tung, bậy bạ, nhớ quét sạch gầm giường của các ngươi, để chỗ cho lão nương nghe chuyện nhà các ngươi."

Từ xa, nghe tiếng Tưởng bà tử rống, một người liền lảo đảo, sau đó hai người cùng đỡ nhau, bước nhanh khỏi đó, cũng không biết đối phương có nghe lọt tai uy h.i.ế. p của bà hay không.

"Ngươi mau cút vào cho ta."

Vào trong viện, nhìn con trai trưởng bị đánh bầm mặt, Tưởng bà tử một chút thương tiếc cũng không có, cảm thấy bị như vậy còn chưa đủ tàn nhẫn, chỉ muốn xẻo thịt nó ra.

Nương !

Thiện Tuấn Sơn oán giận lão tam xen vào chuyện người khác, nếu không sao hắn lại phải chịu tội như thế này, tưởng tượng đến cảnh chút nữa tam đường hội thẩm, Thiện Tuấn Sơn thật lòng muốn chết.

A a !

Phúc Bảo vừa mới thiu thiu ngủ đã bị tiếng ồn bên ngoài làm tỉnh.

Người đời thường ví việc cố sức làm gì đó giống như trẻ con b. ú sữa, lần nữa làm trẻ sơ sinh, Thiện Phúc Bảo mới thấy so sánh này không sai chút nào.

Bú sữa cần rất nhiều sức lực, đồng thời người mẹ cho b. ú cũng cảm nhận được sự đau đớn, sự đau đớn này chỉ có người làm mẹ mới có thể hiểu được.

Nàng không nhớ được mình b. ú lần thứ mấy thì đã mơ mơ màng màng ngủ.

Nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài, Thiện Phúc Bảo dụi mắt, kiềm chế bản năng con nít sẽ khóc khi mới ngủ dậy, nàng giơ tay chỉ ra ngoài cửa ý bảo ca ca mang mình ra đó.

"Muội muội ngoan ngoan."

Thiện Phúc Đức không hiểu ý muội muội, thấy nàng đưa tay ra khỏi chăn mỏng thì kéo tay nàng đặt lại.

A a ! đi !

Thiện Phúc Bảo giơ chân, đá văng cái chăn trên người.

Đi !

Nàng nghe tiếng đại bá nương khóc huyên náo ngoài sân.

Đại bá nương đối với nàng rất tốt.

Cái yếm nàng đang mặc trên người là của đại bá nương cho.

Có qua có lại, Thiện Phúc Bảo sốt ruột, đại bá nương có phải gặp khó khăn gì không, nôn nóng muốn ra ngoài xem thế nào.

"Không thể được, muội múp quá, ca ca bế muội không nổi."

Thiện Phúc Đức cuối cùng cũng hiểu được ý của muội muội, nhưng mà muội muội lớn như thế, hắn không thể bế muội muội ra ngoài.

Múp! Múp! Múp!

Oa.

Thiện Phúc Bảo hít dài một hơi, nhắm chặt mắt, gân cổ khóc lóc như sét đánh giữa trời quang.

Đang đi theo cha mẹ và đại ca, đại tẩu vào nhà chính, Tô Tương nghe thấy tiếng con gái khóc, mặc kệ phu quân vừa mới ăn gậy, nói với cha mẹ một tiếng, rồi vội vàng chạy về phòng.

A ! lương.

Thấy mẫu thân, Thiện Phúc Bảo ngưng khóc, sau khi được mẫu thân bế vào lòng, vươn tay nhỏ, nhoài người ra phía ngoài phòng, thể hiện mình muốn đi ra ngoài.

"Bên ngoài đang nắng lớn, chờ mặt trời lặn, ta sẽ cho con ra ngoài đi dạo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!