Thấy đại tẩu không hiểu lý do gì mà cười ngây ngốc, Tô Tương rét run, không chịu được phải nhích ra xa.
"Nương, muội muội đói bụng."
Thiện Phúc Đức chân ngắn đi tìm mẫu thân cho muội muội b. ú sữa.
"Đại tẩu, chén bát tẩu cứ để đó, đợi ta cho Phúc Bảo b. ú xong sẽ rửa tiếp." Tô Tương như được ân xá, vẫy tay đang ướt, đi theo nhi tử về phòng.
Hừ.
Lữ Tú Cúc xì mũi, nàng vẫn còn giận việc Tô Tương không nghe lời, đến cầu tình cha mẹ chồng thay vợ lão nhị.
Thấy nhà bếp còn chưa được dọn dẹp với một thùng đầy chén đũa chưa rửa, Lữ Túc Cúc đảo mắt, xoay eo, lắc hông rời bếp.
Ban ngày khuấy nhiều cháo heo, nàng cũng mệt, dứt khoát để yên việc đó, nếu mà vợ lão tam cũng giống Vương Xuân Hoa, giúp nàng làm công việc của nàng, thì vợ lão nhị có về hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Nghĩ vậy, Lữ Tú Cúc càng bình thản, vui vẻ rửa tay sạch sẽ rồi về phòng mình với con trai bảo bối.
Thân thể con nít đúng là có quá nhiều hạn chế, Thiện Phúc Bảo b. ú từng ngụm sữa, cảm thán không biết khi nào mình mới lớn, mới có thể biểu đạt đúng mong muốn của mình.
Giống như hiện tại, nàng còn đang bú, ca ca lại ở bên cạnh không ngừng nghỉ động tay động chân với nàng, nếu không thì cũng bóp tay, bóp chân của nàng, không nữa thì lúc nàng ngủ lại chọc vào khất tay khất chân của nàng, thế nào cũng không để nàng yên ổn b. ú sữa.
A ! phốc !
Thiện Phúc Bảo bĩu môi, không nhịn được phun hỗn hợp sữa và nước miếng đầy miệng.
"Muội muội ngoan, muội uống đi, ca ca không đói bụng."
Thiện Phúc Đức cảm động, thấy muội muội uống sữa mà cũng không quên người ca ca này, quyết tâm sẽ tốt với muội muội cả đời.
Ai mời hắn uống sữa?
Thiện Phúc Bảo tức giận há miệng, lần nữa tức giận cắn c.h.ặ. t đ.ầ. u vú, còn không quên lấy tay che lại.
Quả nhiên tranh cãi với ca ca suy nghĩ không bình thường này thì người ngu chính là nàng.
Thấy con trai với con gái ở chung hòa thuận, Tô Tương mềm lòng, ôn nhu, vì hai đứa con này, nàng có c.h.ế. t cũng cam lòng.
"Tuấn Sơn, chàng đã về."
Đang cho con b. ú sữa, Tô Tương nghe tiếng đại tẩu vui mừng trong sân truyền đến.
Tính sơ thì lần trước đại bá ca trở về đã là một tháng rưỡi trước, trước kia đối phương cũng có lúc khá lâu mới về nhưng không lâu như vậy, cũng không trách được đại tẩu thấy đại bá ca về lại cao giọng như vậy.
Có điều…
Tô Tương nhíu mày, nghĩ tới mấy ngày nay phu quân có biểu hiện kì lạ, hình như là bắt đầu từ chuyến đi huyện thành về, hơn nữa lại không khéo, ngày hôm qua trong thôn có người truyền lời nhắn cho hắn, sáng sớm nay thấy hắn vội vàng đi huyện thành, như vậy lại đúng dịp hôm nay đại bá ca lại trở về, Tô Tưởng cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.
Việc phu quân kì lạ với việc đại bá ca về muộn chắc chắn có liên quan.
Đại bá ca ở đó chắc đã xảy ra chuyện gì không dễ giải quyết.
Trong lòng mơ hồ có dự cảm không lành, Tô Tương lắc đầu, hy vọng chỉ là do mình nghĩ nhiều.
"Phúc Đức, con trông muội muội nhé."
Tô Tương cúi đầu, nhìn con gái uống no ngủ say, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, sau đó đặt gối đầu với chăn bông xung quanh, đề phòng con mình xoay người lăn xuống.
Vâng vâng vâng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!