"Ta nghe nói, Vương Xuân Hoa bị đuổi về nhà mẹ đẻ có liên quan tới việc nàng ta lấy tiền nhà chồng tiếp tế cho nhà mẹ, nghe nói, ít nhất là nhiêu đây." Người phụ nữ đang nói chuyện giơ hai ngón tay lên.
Hai, hai lượng?
Người bên cạnh hỏi lại.
Hai mươi lượng. Nữ nhân trừng mắt nhìn người bên cạnh nói tiếp, thấy mọi người hít hà một hơi, vẻ mặt đắc ý.
"Ngươi nói nhị phòng không được hai vợ chồng già Thiện gia chú ý nhất có thể giấu nhiều tiền như vậy để tiếp tế cho nhà mẹ đẻ, Thiện gia này rốt cuộc giàu tới mức nào, đừng nói mấy tiểu quả phụ trong thôn chúng ta, nếu mà Thiện Tuấn Hà muốn cưới một cô nương trong sạch, gái nhà lành, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay."
Hai mươi lượng không phải là số tiền nhỏ.
Rất nhiều nhà trong thôn của cải cũng chưa tới hai mươi lượng.
Vương Xuân Hoa này, làm con dâu phá của, đem nhiều tiền bạc như vậy về nhà mẹ đẻ, bảo sao người nhà Thiện gia không tức giận.
Lúc mọi người đang thảo luận hăng say, một lão bà tử có đôi mắt hình tam giác nhanh chóng thu dọn quần áo đã giặt xong, bước nhanh về nhà.
Đây chính là lão bà tử đã trù cho Tô Tương khó sinh, cũng chính là cái người tâm tâm niệm niệm muốn gả con gái vào Thiện gia.
Lúc trước chờ việc Tô Tương khó sinh không được, không có cách nào gả con gái hai mươi tuổi cho Thiện Tuấn Hải làm vợ kế.
Một năm qua đi, con gái bà giờ đã hai mốt, bởi vì vẫn chưa tìm được đối tượng tâm đầu ý hợp, nên đến giờ vẫn còn ở nhà.
Bây giờ thì tốt rồi, Vương Xuân Hoa bị đuổi về nhà mẹ đẻ, con gái bà lại có cơ hội.
"Nhân chi sơ, tính bản thiện…"
Kể xong câu chuyện, Thiện Phúc Tông lại dạy đệ đệ, muội muội học thuộc một đoạn Tam tự kinh, giống như bài học đầu đời, Mai Nương với Lan Nương tuy rằng chỉ là nữ hài nhưng cũng nghe rất chăm chú.
Chỉ có Thiện Phúc Tài với Thiện Phúc Bảo là vẫn nghiêm túc làm một đứa nhỏ, một đứa gặm tay, một đứa gặm chân, vui mừng tự đắc.
Thiện Phúc Tông không dạy quá nhiều, chỉ ôn lại những đoạn đã học lúc trước, sau đó lại dạy thêm một đoạn mới, rồi dừng buổi học lại.
Hắn đem sách thu lại, nhìn tiểu đường muội đang gặm chân vui vẻ, nhịn không được đem chân nàng kéo ra khỏi miệng.
A, a.
Thiện Phúc Bảo tỏ vẻ vô tội, nàng đâu muốn gặm chân đâu, ai bảo nàng vẫn là hài tử, không thể khống chế được bản năng này.
Tiểu ky linh.
Thiện Phúc Tông vừa cười, vừa chạm vào lúm đồng tiền của tiểu đường muội, nhìn bộ dáng khiến người ta cưng chiều, nghĩ tới việc đường đệ lúc nãy hôn muội muội, nhất thời không nhịn được, cũng hôn lên gương mặt thơm mùi sữa của nàng một cái.
Thật mềm, so với bánh hoa quế mẫu thân cất thì còn thơm ngọt hơn.
Kưa.
Thiện Phúc Bảo vỗ vai đường ca, thấy hắn không có ý định ăn mặt nàng, cái hôn này nàng nhịn.
Dù sao hiện tại nàng cũng chỉ là đứa nhỏ, kiêng kị nam nữ gì đó cũng không tới lượt nàng.
Cái này !
Thiện Phúc Tông vừa hôn một cái, giây tiếp theo đã cảm nhận được cảm giác nóng bỏng sống lưng, hắn bế tiểu đường muội qua đầu lại, thấy nhị đường đệ nước mắt lưng tròng, ánh mắt lên án.
"Ngươi xem, đại ca không có tỷ tỷ, cũng không có muội muội, với ta mà nói, Mai Nương, Lan Nương, Phúc Bảo đều giống như muội muội ruột của ta."
Không hiểu sao, thấy ánh mắt đường đệ, Thiện Phúc Tông lại chột dạ, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hai đệ đệ đều có muội muội, hắn không có, thiệt đáng thương mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!