Hôn !
Nhìn biểu hiện của đường muội tam phòng, Thiện Phúc Tài cũng không biết mình sai chỗ nào, dù sao hắn cũng còn nhỏ, lúc này, rút tay đang định túm tóc tỷ tỷ lại, sau đó dài giọng, tủi thân nói với tỷ tỷ.
Đại tỷ, hôn.
Thiện Phúc Tài dang tay, vọt vào lòng đại tỷ, cũng may Thiện Phúc Tông kịp thời đỡ đường muội, nếu không, với cái cơ thể được nuôi quá đầy đặn của Thiện Phúc Tài, sẽ đụng ngã Mai Nương.
Quan hệ ruột thịt là cái gì đó rất kì diệu, rõ ràng lúc trước có nhiều chuyện không vui, nhưng lúc này nhìn biểu hiện ngoan ngoãn mong đợi của đệ đệ, Mai Nương không tự chủ được mềm lòng.
Nàng ngồi xổm xuống, đưa mặt đến trước mặt tiểu đệ.
Bẹp một cái, Thiện Phúc tài cũng thỏa mãn được tâm nguyện.
Lan Nương ở bên cạnh đang nghịch hoa, nhìn tỷ tỷ với đệ đệ hôn nhau, cũng đến bên xem náo nhiệt, hôn đệ đệ một cái, Thiện Phúc Tài lúc này cực kì vui vẻ.
Hắn được những hai cái hôn.
"Ta thấy nên để Vương Xuân Hoa ở nhà mẹ đẻ của nàng thêm một thời gian."
Cách đó không xa, Tưởng bà tử vẫn luôn chú ý bọn nhỏ, nhìn thấy cảnh tượng một đám cháu trai cháu gái ở chung vui vẻ hòa thuận, liền nói với nhi tử bên cạnh.
"Nhà con lúc nào cũng để Phúc Tài dưới mắt, luôn lo lắng người nhà sẽ hại hắn, nhưng suy nghĩ cẩn thận, đều là huynh đệ tỷ muội một nhà, người nhà làm sao sẽ hại Phúc Tài, chẳng lẽ thật muốn làm loạn tới mức các huynh đệ tỷ muội hòa thuận, đem Phúc Tài loại ra bên ngoài mới được sao?"
Tưởng bà tử chỉ vào nơi Mai Nương đang che chở cho đệ đệ, chơi cùng đường huynh đường muội, biểu tình buông lỏng, nhìn vẻ mặt con trai nghiêm túc vài phần.
"Sau này, Mai Nương với Lan Nương gả chồng, chủ yếu phải dựa vào thân huynh đệ là Phúc Tài.
Nếu không nhân lúc còn nhỏ khiến bọn nó có quan hệ tốt đẹp, chờ khi lớn một chút, ai cũng có tâm tư riêng, càng khó dựa vào.
Không chỉ thế, nếu đời này con chỉ có một nhi tử là Phúc Tài, sau này, Phúc Tông với Phúc Đức chính là ca ca của nó, đều là chỗ dựa, người làm cha như con, chắc sẽ không hy vọng Phúc Tài trở thành người cô độc chứ hả?"
Tưởng bà tử nói đúng suy nghĩ trong lòng của Thiện Tuấn Hà.
Hắn cũng nhận ra mấy ngày nay, thái độ của nhi tử đối với các huynh tỷ đệ muội đã thay đổi.
Buổi tối lúc ngủ lại nói chuyện với hắn về đệ đệ, muội muội, nói về đại đường ca kể chuyện xưa, mà những chuyện này, lúc có Vương Xuân Hoa đều không xảy ra.
Lúc trước, con trai hắn cũng chỉ là đứa nhỏ, hắn cũng không tỏ vẻ bất mãn với việc thê tử bao bọc nhi tử quá mức.
Bây giờ xem ra, chuyện này hắn cũng có phần sai, cũng may, bây giờ cứu vãn cũng chưa muộn.
"Vâng, để nàng ở lại cái nhà kia đi. Dù sao cũng phải để nàng hiểu rõ, cái nhà mẹ đẻ nàng luôn tâm tâm niệm niệm kia là loại gì, nếm mùi đau khổ đủ rồi sẽ biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên."
Thiện Tuấn Hà cúi đầu cuốc mảnh vườn trồng rau, ồm ồm nói.
Vốn kế hoạch là để Vương gia bên kia chịu không được nữa, lúc tới cửa xin tha thứ mới tận dụng để Vương Xuân Hoa về.
Giờ ngẫm lại, thời gian này phải kéo dài một chút nữa, miễn cho việc chưa nếm đủ đau khổ, sống thoải mái được mấy ngày lại nghĩ ra chuyện không an phận.
Thấy nhi tử không mềm lòng, Tưởng bà tử thở phào nhẹ nhõm.
Trong chuyện này, điều bà lo lắng nhất là việc con trai còn tình cảm với Vương Xuân Hoa, nếu nhi tử đã buông tay thì bà cũng có thể buông tay rồi.
"Các ngươi nghe gì chưa? Mấy ngày trước lão nhị Thiện gia đưa vợ hắn về nhà mẹ đẻ, trên trán vợ hắn còn chảy máu, lại còn lớn tiếng ồn ào. Không biết có phải là bị bà già đanh đá họ Tưởng đó đánh hay không?"
Mùa vụ vừa qua, những người phụ nữ trong thôn nhân lúc giặt quần áo ngoài bờ sông, tranh thủ ngồi tám chuyện.
"Có nghe nói, cũng không biết đã gây ra chuyện gì. Đã mấy ngày rồi, chưa thấy Xuân Hoa về, lão nhị Thiện gia cũng không có ý định đón người về, chắc không phải là Thiện gia muốn hưu Vương Xuân Hoa chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!