Thiện Tuấn Hải có chút thất vọng vì mình đã quá coi trọng đại ca, làm sai không đáng sợ, đáng sợ là đối phương không chịu thừa nhận sai lầm.
Đây mà là đại ca khôn khéo, cơ trí của hắn sao?
Có điều, không có Thiện Tuấn Sơn, hắn không thể trực tiếp nói với đại tẩu những chuyện xảy ra ở huyện thành.
Tính tình đối phương thế nào hắn còn không biết sao, nếu mà nàng biết được đại ca có ngoại thất, chỉ sợ trước tiên sẽ chạy thẳng lên huyện thành, tìm đại ca nháo đến long trời lở đất.
Cứ cho là đối phương chạy qua huyện kế bên trốn rồi đi, đại tẩu tìm không thấy người không nói, mà còn khiến Thiện gia bị người ngoài chê cười.
Hắn đã nhờ huynh đệ chú ý thật kĩ tửu lâu.
Chờ đại ca hắn về, sẽ có người báo cho hắn, đến lúc đó hắn sẽ tự mình trói người đem về, cho đại tẩu hắn câu trả lời thích đáng.
Cân nhắc tốt lợi hại, Thiện Tuấn Hải quyết định tạm thời giấu chuyện này đi, mà lúc ấy con trai hắn chưa chắc đã biết xảy ra chuyện gì, chỉ sợ nó nói nhìn thấy đại bá có nữ nhân khác bên cạnh.
Bởi vậy trước khi về nhà, Thiện Tuấn Hải cùng con trai đã quy ước, xem như chuyện ngày đó là bí mật giữa cha con bọn họ.
Thiện Phúc Đức cũng không để ý, không biết được tính nghiêm trọng của chuyện này, rất có nghĩa khí huynh đệ, vỗ n.g.ự. c chính mình đáp ứng, còn mượn chuyện này mà trục được từ cha một khoản lợi.
Nhìn trong tay Thiện Tuấn Hải đang xách gà quay Đức Ký, bánh hạt dẻ và bánh táo đỏ Ngũ Phương Trai, còn có kẹo đậu phộng và kẹo mạch nha của Từ Ký, đây đều là những khoản lợi hắn có được từ cha.
"Muội muội, muội muội !"
Chuyện đầu tiên Thiện Phúc Đức làm khi về nhà chính là tìm muội muội khắp nhà.
"Muội muội, ca ca rất nhớ muội." Hai ngày không có ôm hôn muội muội bảo bối.
Cho dù mấy ngày theo cha lên huyện thành, Thiện Phúc Đức vẫn được ăn sung mặc sướng, nhưng người cũng tiều tụy mà gầy một vòng lớn.
Hắn cảm thấy đại khái như lời đường ca nói, một ngày không thấy như cách ba thu, suy nghĩ một chút, hắn đã không gặp muội muội sáu năm rồi.
"Muội muội, muội muội !"
Tìm được muội muội bảo bối đang ngồi hóng mát sau vườn, Thiện Phúc Đức vui vẻ dang hai tay, xách theo đống đồ ăn ngon chạy vào.
Cây trong huyện thành đều không có tiền đồ, không có đùi gà lớn cũng không có bánh ngọt ngon.
Có điều cũng không sao, cha họ vẫn rất có tiền đồ, những thứ mà hắn hứa mua cho muội muội cha đều mua hết.
Bản thân hoàn thành lời hứa với muội muội, Thiện Phúc Đức càng kiêu ngạo.
Đầu tiên là nhìn mặt muội muội, ôm thật chặt nàng, sau đó cật lực hôn lên mặt nàng vài cái, coi như là tự thưởng cho mình.
Ô ô ô !
Thiện Phúc Bảo cảm nhận được sự biến dạng của khuôn mặt do bị đè ép, không nói nên lời.
Không chỉ thế, nàng còn cảm nhận được nước miếng của mình theo những động tác này mà có xu hướng tràn lan.
Tính tính, hiện tại, nàng không thoải mái, cũng không có cách nào phản kháng, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận sự phiền não ngọt ngào này.
Thiện Phúc Bảo nhắm lại, cười dung túng cho ca ca cuồng hôn.
Nàng sẽ không thừa nhận, chính mình cũng rất nhớ ca ca ngây ngô của mình đâu.
Bởi vì chuyện của nhị phòng mà mấy ngày tiếp theo, không khí của Thiện gia lúc nào cũng nặng nề.
Thiện Tuấn Hà thật sự bị Vương Xuân Hoa làm tổn thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!