Chương 35: (Vô Đề)

Góp được nhiều tiền riêng, có thể làm cho phu thê đồng tâm hiệp lực, sẽ không nhìn chằm chằm vào tiền chung trong tay bà, cũng là một chuyện tốt.

Có điều bà thật không nghĩ tới, Vương Xuân Hoa dám đem tiền riêng về trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, rõ ràng là bánh bao thịt đánh chó.

Lúc đưa tiền, nàng có nghĩ tới hai con gái và con trai mình không?

"Lão nhị thật có bản lĩnh, cha nương vẫn còn ở nhà, thế mà đã bắt đầu tích góp tiền riêng."

Thiện Tuấn Hà còn chưa biết nói gì thì Lữ Tú Cúc đã không nhịn được, giọng điệu chua ngoa, nói toẹt ra.

Với nàng, mình tích góp tiền riêng thì được nhưng nhị phòng và tam phòng thì không thể.

Cái nhà này chưa có phân gia, tiền đều phải sung công, sau đó tiêu cho con trai nàng.

Nếu nhị phòng và tam phòng tích góp tiền riêng, dã tâm ngày càng lớn, mưu toan tranh giành với đại phòng họ thì làm sao?

"Ngươi câm miệng cho ta! Nói chuyện mà không nghĩ tới mình. Đừng tưởng ta không biết, mỗi tháng lão đại ngoài tiền công thì còn có tiền thưởng, tất cả đều giao cho ngươi. Làm sao? Không muốn thấy lão nhị tích góp tiền riêng, thì đem tiền của đại phòng ngươi giao hết ra đây!"

Tưởng bà tử đang tức giận cũng không rảnh cho con dâu trưởng mặt mũi, hùng hổ mắng nàng một trận.

"Nương, con với Đại Sơn làm sao có thể cất tiền riêng."

Lữ Tú Cúc hậm hực rụt cổ.

Nàng thật sự không ngờ, rõ ràng chuyện vợ chồng nàng góp tiền bí mật như thế, mà mẹ chồng vẫn biết.

Chẳng lẽ lúc nàng không có nhà, mẹ chồng lén đi vào phòng nàng?

Bởi vì chuyện này bị Tưởng bà tử nói thẳng, Lữ Tú Cúc không dám ầm ĩ nữa, nuốt cơn giận xuống.

"Đại Lang, con dắt đệ đệ với muội muội về phòng đi."

Thấy mọi việc ngày càng rối rắm, Thiện lão gia cũng ý thức được tình huống hiện tại, để mấy đứa cháu ở đây không tiện, lập tức sai đại tôn tử dắt đường đệ, đường muội về phòng.

Thiện Phúc Tông gật đầu, bảo Mai Nương với Lan Nương đang hoảng loạn theo mình, sau đó duỗi tay về phía tam thẩm để bế tiểu đường muội về phòng.

A a !

Thiện Phúc Bảo còn muốn ở lại xem náo nhiệt, làm sao chịu về phòng, cánh tay bụ bẫm ôm chặt mẫu thân, không chịu buông tay.

"Được rồi, con dắt Mai Nương với Lan Nương về phòng đi."

Cháu gái nhỏ còn chưa biết gì, Thiện lão gia cũng không lo nàng học theo những cái xấu nghe được, thấy bộ dáng khóc lóc đáng thương không muốn xa mẫu thân, cũng không nỡ để nàng bị bế đi.

"Mai Nương, Lan Nương ngoan, lần trước đại ca về vẫn chưa kể xong chuyện xưa, giờ vào phòng đại ca, đại ca kể tiếp cho nghe. Còn có bánh hoa quế, ngọt ngọt, mềm mềm, ăn rất ngon."

Thiện Phúc Tông thấy không cần bế muội muội bụ bẫm, thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi xổm xuống, ôn nhu trấn an hai muội muội khác đang sốt ruột.

Vừa nghe có chuyện thú vị, lại còn có bánh hoa quế thơm ngon, Lan Nương liền nín khóc, mỉm cười, ngoan ngoãn cầm tay đường ca, hối thúc hắn nhanh chạy về phòng.

Mai Nương tâm sự nặng nề, cúi đầu theo phía sau đại đường ca, ở chỗ rẽ còn lặng lẽ quay đầu nhìn mẫu thân đang quỳ giữa nhà chính, lòng chìm xuống đáy.

"Nương, tiền bạc đều đã cho hết. Người nói, trừ chuyện này, Xuân Hoa còn phạm sai lầm gì, trong lòng ta vẫn còn mơ hồ."

Thiện Tuấn Hà cắn chặt răng, là nam nhân, hắn không thể nói chuyện vốn riêng của mình trước mặt đại tẩu và tam đệ muội.

"A, con còn bảo vệ cho nó?"

Tưởng bà tử trước đây chỉ cảm thấy lão nhị quá khờ, hiện tại, nhìn qua, hắn không chỉ có khờ, còn có chút ngu ngốc, nữ nhân bên gối là người thế nào cũng không biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!