Là tiểu bối được cả nhà kí thác kì vọng, nên vừa nghe tin Thiện Phúc Tông từ trường học trở về, Thiện lão gia và Tưởng bà tử đang thu hoạch mùa vụ ngoài đồng ruộng lập tức quay về, vây quanh đại tôn tử, vui mừng một trận.
Trong đó, biểu hiện rõ ràng nhất phải kể đến Lữ Tú Cúc.
Nương !
Ở cổ đại, không thể đối đãi với con trai chín tuổi giống như trẻ con.
Giờ phút này bị mẹ ruột ôm thật chặt, đầu bị ấn vào n.g.ự. c mẫu thân, khiến cho Thiện Phúc Tông ngượng chín mặt, ấp úng, muốn mẫu thân buông ra.
Nhưng vì là người duy nhất trong nhà đi học, cùng người trong nhà gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều, theo bản năng, Thiện Phúc Tông vẫn rất nhớ sự thân thiết này, xoắn xuýt một hồi, lại để yên tư thế, chờ đến khi Lữ Tú Cúc gần gũi đủ mới không ôm ấp hắn nữa.
A a ! kưa !
Tiểu Phúc Bảo cũng rất thích đại ca không cùng chi này, bởi vì giọng nói của đối phương rất êm tai, dù không tiếp xúc nhiều, thanh âm đối phương đọc sách vẫn luôn làm nàng có thể ngủ nhanh hơn, một đêm không nằm mơ.
"Phúc Bảo của chúng ta rất thích đại ca."
Lữ Tú Cúc tươi cười hớn hở, nhìn con trai giang hai cánh tay muốn ôm cháu gái không cùng chi, cảm thấy sở dĩ mình nhìn Phúc Bảo với con mắt khác cũng là có lí do.
So với hai cháu gái không cùng chi nhị phòng đang e lệ núp phía sau, hiển nhiên cháu gái nhỏ này càng tinh mắt, như vậy đã biết nịnh bợ con trai nàng, nhất định là nhìn ra được tương lai con trai nàng có thể thi đậu cử nhân, tiến sĩ, tiền đồ rộng lớn.
Lữ Tú Cúc trong lòng thoải mái, mắt nhìn cháu gái nhỏ mặc cái yếm hồng hồng, quyết định sẽ yêu thương nàng hơn nữa, hướng theo mắt nàng.
Thiện Phúc Bảo cũng không biết đại bá nương được bổ não nhiều như vậy, được như ước nguyện mà vùi trong lồng n.g.ự. c của đường ca chín tuổi, suy nghĩ, lúc này không biết đường ca có thể nán được bao lâu, có đọc hay không đọc sách, nếu là đọc sách thì nàng lại có thể ngủ được một ngày ngon giấc.
Nhìn mắt to lấp lánh của đường muội, Thiện Phúc Tông mắc cỡ đỏ mặt, đường muội này cũng quá nhiệt tình rồi.
Chỉ là nàng có chút nặng, có hơi múp míp, khi ôm phải cố hết sức.
Không biết bây giờ đem đường muội trả về cho tam thẩm còn kịp hay không, Thiện Phúc Tông hai tay mỏi nhừ, cố gắng suy nghĩ.
"Cho nên, đợt này về con có thể ở nhà lâu một chút?"
Lữ Tú Cúc nghe nhi tử nói xong, vẻ mặt hớn hở hỏi lại.
Sở dĩ lúc này Thiện Phúc Tông đột nhiên trở về, là vì lão sư dạy học đi lên phủ châu để chuẩn bị kì thi hương.
Giao thông hiện tại chưa có phương tiện đi lại, để tham gia kì thi lớn như vậy, dù sao cũng phải chuẩn bị trước một hai tháng.
Hết một nửa thời gian là để đi đường, nửa còn lại dùng để điều chỉnh lại cảm xúc và sự mệt mỏi trên đường đi, cũng như để làm quen với khí hậu và hoàn cảnh nơi thi cử, kết giao bạn bè, tìm hiểu tính cách của giám khảo, đây là một vấn đề hết sức phức tạp.
Không may chính là lần này các vị lão sư của trường trên trấn đều tham gia thi hương, trong trường không có người giảng dạy.
Tất cả học viên sau khi được giao cho rất nhiều nhiệm vụ, thì ai về nhà nấy, chờ khi kì thi hương kết thúc, lại quay về trường học bình thường.
Có điều nghe ý tứ trong lời nói của Thiện Phúc Tông, cũng không nhất định sẽ ở nhà chờ các lão sư khảo thí trở về, đợt này tính cả đi lẫn về cũng phải tới ba tháng, các lão sư có thể chờ, nhưng học viên thì không chờ nổi.
Đoán chừng, mấy ngày này, trong trường sẽ tìm vài lão tú tài không tham gia thi hương đợt này, hoặc là một số tú tài trẻ tự nhận mình chưa đủ năng lực để đưa lên.
Chỉ là, cụ thể khi nào mới có thể tìm được lão sư mới thì vẫn còn khó nói.
Vì thế, Thiện Phúc Tông liền quyết định tạm thời về nhà, chờ thông báo từ học đường.
Mời người tạm thời dạy thay lão sư không phải là chuyện đơn giản.
Đợt này, con trai có thể ở cạnh mình dăm bữa nửa tháng, trong lòng vui sướng, ngay cả việc mà nàng vội vàng gửi chồng lúc trước cũng bị ném ra sau đầu.
Tiểu Phúc Bảo cũng vui vẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!