Chương 29: (Vô Đề)

Do quá sợ hãi, vốn dĩ Nghiêm Sơn Sinh đã có thể kêu cha gọi mẹ, cuối cùng tới ba tuổi mới bắt đầu mở miệng lần nữ.

Lại bởi vì những lời đồn đại, bên cạnh lại càng không có bạn bè đồng trang lứa.

Nghiêm Khôn nhìn thấy mà đau lòng.

Từ trước đến giờ, hôm nay là lần đầu tiên hắn thấy con trai nói nhiều như vậy, lại nhiều lần lộ ra sự yêu thích, vui vẻ.

Bởi vậy, cho dù Thiện Tuấn Hải chưa làm gì, nhưng có đứa con trai Thiện Phúc Đức như thế, đã khiến cho Nghiêm Khôn cảm kích không thôi.

"Nhị Lang cũng rất vui vẻ, về sau có thể để cho hai đứa nhỏ chơi với nhau nhiều hơn."

Thiện Tuấn Hải vốn không tin cái lời đồn sát tinh gì đó.

Nếu Nghiêm Sơn Sinh mà là sát tinh, thì người đầu tiên nên khắc chính là Nghiêm Khôn, nhưng bây giờ, nhà người ta là tiệm thịt heo rất phát đạt, tay nghề mổ lợn tiếng lành đồn xa làng trên xóm dưới, nhìn chỗ nào giống bộ dạng bị khắc?

Mặc kệ đó có phải lời khách sáo hay không, nghe Thiện Tuấn Hải nói làm Nghiêm Khôn thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn hai đứa nhỏ quyến luyến không rời, trong lòng Nghiêm Khôn suy nghĩ, hôm nào đó có nên đem theo lễ vật đến thăm nhà Thiện gia thôn Bình Liễu hay không.

Hai người chia tay ở cửa thành, vừa vào thành, Thiện Phúc Đức đã khôi phục gương mặt ồn ào náo động, không còn vẻ thương tâm khi vừa chia tay đồng bọn.

Hắn mau chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về mấy cây đại thụ trong thành, lá cây xanh mượt, chẳng có gì trên đó.

Cha, gà quay đâu?

Tiểu Phúc Đức nước mắt lưng tròng, hắn cảm thấy mình đã bị lừa.

Thiện Tuấn Hải thấy con trai tủi thân, dở khóc dở cười giải thích, nói cho thằng bé biết gà quay với điểm tâm huyện thành đều là tốn tiền đi vào tiệm mua.

Thấy con trai nước mắt lã chã sắp khóc, liền hứa hẹn trước khi về nhà sẽ dẫn thằng bé tới cửa hàng mua điểm tâm mang về, vậy mới dỗ được thằng bé.

Vừa vào huyện thành, trong tay Thiện Tuấn Hải còn đang xách hai giỏ trứng gà, việc đầu tiên cần làm là đem trứng tới tửu lâu, nơi ca ca đang làm việc.

"Hải ca, chưởng quầy chúng tôi mới đi ra ngoài, sao hôm nay ngài lại rảnh mà tới đây?"

Vừa đến bên ngoài tử lâu, tiểu nhị bên trong nhanh nhảu đi ra tiếp đón.

Thiện Tuấn Sơn làm chưởng quầy tửu lâu, những lúc không có chủ nhân, người tửu lâu đều do hắn sai bảo, bởi bậy, ngày thường những người làm trong tiệm đều cố lấy lòng hắn.

Thiện Tuấn Hải là đệ đệ của chưởng quầy, đương nhiên cũng sẽ thành đối tượng để những tiểu nhị này nịnh bợ.

"Đây là trứng gà mang đến cho nhà bếp ạ?"

Hai tiểu nhị ra giúp Thiện Tuấn Hải đem hai giỏ trứng vào trong.

"Ca ta không có ở đây?" Thiện Tuấn Hải nhíu mày.

Hiện tại là thời gian buôn bán tốt nhất trong tiệm, hắn làm chưởng quầy lại không ở trong tiệm, có thể chạy đi đâu.

Chỉ là lúc trước đại ca có nhắn về, nói là trong tiệm gần đây kiểm tra sổ sách, có lẽ là đi theo chủ nhân ra ngoài?

Hắn cũng không nghĩ nhiều, dù sao hôm nay nhiệm vụ chính của hắn là đem trứng gà với túi đồ mà đại tẩu nhờ, đưa cho đại ca.

Mấy thứ này cũng chẳng phải đồ quan trọng gì, giao cho tiểu nhị là xong, cũng không ai dám trộm mấy thứ này đi.

"Các người đếm đi, tổng cộng một trăm năm mươi cái trứng gà, xem thử có đủ số lượng chưa."

Thời tiết bắt đầu nóng, trứng gà dễ bị hư, bởi vậy Thiện gia từ một tháng chuyển thành bảy, tám ngày đưa trứng một lần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!