Chỉ là mấy hôm trước mới vì chuyện này mà cãi nhau với phu quân, mà việc nàng lấy trộm tiền tích góp trong nhà để chu cấp cho nhà mẹ đẻ cũng bị phát giác, nên giờ phút này chỉ có thể cụp đuôi làm người, không dám lộ ra thái độ bất mãn khiến phu quân nàng không vui.
Mà trên thực tế, cho dù không có những sự việc kia thì Vương Xuân Hoa cũng không dám nói lời ong tiếng ve.
Ưu điểm của nàng chính là có gan mà không dám làm, cũng chỉ dám oán giận, than vãn trước mặt phu quân và mấy đứa con của nàng.
Mà dù có để cho nàng nói, thì chỉ cần Tưởng bà tử trừng mắt một cái, là nàng đã sợ tới mức biến thành con rùa rụt cổ rồi.
"Được, con phải cẩn thận một chút."
Tưởng bà tử cũng đã quen với việc đứa con này cứ hai ba ngày lại chạy lên trấn trên trong huyện thành.
Trước đó, bởi vì cháu gái nhỏ vừa mới biết nói chuyện, con trai út trong lòng cảm thấy mới lạ, nên vì con gái nên cũng ít ra ngoài hơn.
Bà nghĩ, con trai út phải sống kìm nén, ngột ngạt lâu như vậy, chỉ sợ là không chịu đựng nổi rồi.
"Tiểu thúc, đệ lên huyện thành, vậy mang giúp ta một ít đồ cho đại ca đệ đi." Lữ Tú Cúc mắt sáng rực, hiếm khi nói chuyện ôn nhu với Thiện Tuấn Hải.
Tính theo ngày, đã hơn một tháng Thiện Tuấn Sơn chưa có trở về, lúc trước hắn có nhờ người trong thôn mang ít đồ dùng trong nhà về, còn nói rõ là do tửu lâu trong huyện thành có nhiều việc, hơn nữa con trai ông chủ lại đến kiểm tra sổ sách, tạm thời không thể xin nghỉ, có thể sau này sẽ có một khoảng thời gian dài không có tin tức báo về.
Nhưng Lữ Tú Cúc vẫn cảm thấy thời gian này quá lâu, công việc tửu lâu có nhiều đi nữa, cũng không thể không cho người làm nghỉ ngơi.
Hiện tại thời tiết dần nóng lên, hắn còn chưa có về lấy quần áo mát mẻ trong nhà mang đi.
Quan trọng nhất là, trong hơn một tháng này, Lữ Tú Cúc cảm thấy mình đáng thương giống như là quả phụ.
Những lời này không tiện nói cùng em trai chồng, nàng dự định, đến lúc đó, nàng sẽ kẹp một tờ giấy trong đống quần áo mùa hè đó, viết rằng nàng muốn đặt cho con trai con gái của bọn họ một cái tên thật hay.
Một người phụ nữ muốn có con, thì không phải người đàn ông cần phải nỗ lực hơn nữa sao.
Chỉ cần người nào đó trong nhà họ nhìn thấy tờ giấy này, nhất định có thể hiểu được ý tứ của nàng.
Lữ Tú Cúc cười có chút phóng túng, người Thiện gia ngồi ăn cơm chung bàn, còn tưởng nàng bị động kinh, tự nhiên không hiểu làm sao mà cười thành tiếng.
"Được, đến lúc đó có thứ gì, đại tẩu cứ chuẩn bị tốt, đệ giúp tẩu đem đi."
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là một ít quần áo mùa hè và mấy thứ linh tinh, đồ đạc cũng nhẹ, không phí bao nhiêu sức lực, Thiện Tuấn Hải không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Có điều hắn còn chưa nói xong.
"Cha, nương, ngày mai lên huyện thành, con muốn dẫn Phúc Đức theo, người anh em tốt của con lúc còn trẻ đã hành tẩu giang hồ, chưa có gặp qua thằng bé Phúc Đức này."
Thiện Tuấn Hải cũng muốn tương lai sẽ cho con trai mình đèn sách, nhưng không muốn thằng bé giống như đứa cháu trưởng tôn trong nhà, làm con mọt sách chỉ biết có sách vở, sau này, nếu mà đọc sách không thành công, chẳng phải là ngay cả đường lui cũng không có sao?
Cho nên hắn dự định cho con trai mở rộng tầm mắt từ khi còn nhỏ, nhỡ đâu thằng bé có thể thông hiểu những mặt khác, lúc đó, không nhất thiết phải giậm chân một chỗ vào con đường đọc sách, cho dù làm người bán hàng rong, hay là muốn đi tòng quân, cũng chưa chắc đã tệ hại.
"Người bạn nào của con?"
Thiện lão gia nghe vậy, đặt đũa xuống, vốn dĩ ông cho rằng đi gặp bằng hữu cũng chỉ là lý do hắn tùy tiện nghĩ ra.
Trước giờ hắn chưa từng lấy lý do vô dụng này để hù người, bây giờ hiển nhiên không phải đùa giỡn.
Nếu chỉ mình hắn đi thì không sao, nhưng lại muốn dắt theo một đứa nhỏ mới năm tuổi như Phúc Đức, khiến Thiện lão gia không thể không lo lắng.
"Cha đâu có quen biết."
Thiện Tuấn Hải rung đùi, cà lơ phất phơ cầm đũa chuẩn bị gắp dĩa đậu phộng trước mặt cha mình.
Bộp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!