Giọng cậu ta run rẩy. Nhưng ngay khi vừa cất tiếng hỏi, cậu ta lập tức hối hận.
Trong nhà này… chỉ có một mình cậu ta.
Vậy… ai đang gõ cửa?!
Ngụy Tề bịt chặt miệng, toàn thân run rẩy.
Cửa nhà vệ sinh là loại kính mờ, không thể nhìn rõ bên ngoài, nhưng cậu ta thấy rõ một bóng đen đứng ngay trước cửa.
Nó không ngừng gõ, từng nhịp đều đều, không nhanh không chậm, tuyệt nhiên không có ý định rời đi.
Ngụy Tề hoảng loạn, vội vã khóa trái cửa, rồi nép sát vào tường, cố gắng giữ im lặng.
Bóng đen bên ngoài gõ một hồi, không nhận được phản hồi, bỗng dưng… ghé mặt sát vào kính.
Nó đang nhìn vào trong.
Ngụy Tề cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trời ơi… ai đó cứu tôi với!
Cậu ta cắn chặt môi, không dám phát ra dù chỉ một tiếng động.
Bóng đen nhìn chằm chằm vào trong một lúc, rồi đột nhiên lùi ra sau.
Ngụy Tề thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đúng lúc ấy, một bàn tay xuyên qua lớp kính mờ, chậm rãi thò vào từ bên ngoài!
A—!
Ngụy Tề há miệng định hét, nhưng cổ họng cứng lại, không phát ra được âm thanh nào.
Dù đã nhắm chặt mắt, cậu ta vẫn cảm nhận được bàn tay kia đang uốn cong, chầm chậm vươn về phía mình.
Gió lạnh lùa vào da thịt, từng ngón tay như những cái móc sắc nhọn, chỉ chực siết lấy cậu ta.
Hu hu…!
Ngụy Tề bật khóc, nước mắt trào ra.
Ngay khi cậu ta nghĩ rằng mình sẽ bị bàn tay kia chạm tới, đột nhiên—
Ngực cậu ta nóng rực!
Một ánh sáng chói lóa bùng lên!
Cùng lúc đó, một tiếng hét chói tai vang lên.
Cơn lạnh lẽo, áp lực đè nặng trong không khí… biến mất trong chớp mắt.
Mọi thứ trở lại yên tĩnh.
Ngụy Tề run rẩy, không dám mở mắt ngay. Cậu ta ép mình nín thở, đợi một lúc lâu mới từ từ hé mắt.
Bên ngoài đã sáng.
Ánh mặt trời chiếu qua lớp kính mờ, xua tan bóng tối đáng sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!