Sau khi mua cặp giấy nhân nam nữ, Lê Diệu niệm chú, lập tức nhìn thấy trước mặt mình hai người trẻ tuổi, khoảng hơn hai mươi, vẻ ngoài bình thường đến mức nếu không quan sát kỹ, e rằng sẽ chẳng nhớ nổi mặt mũi họ ra sao.
Theo mô tả sản phẩm, giấy nhân không có ý thức, không biết nói chuyện, chỉ biết răm rắp nghe lệnh như những con robot quét dọn nhà cửa. Nhưng thế cũng đủ để cô hài lòng.
Để họ trông chuyên nghiệp hơn, Lê Diệu còn mua thêm đồng phục cho cả hai. Nhìn họ mặc bộ đồ tươm tất, tay chân linh hoạt làm việc, bỗng nhiên có cảm giác bản thân như một bà chủ thực thụ.
Mua sắm đúng là một sở thích dễ gây nghiện.
Sau khi mua giấy nhân, cô lại bị thu hút bởi mấy bộ rèm cửa.
Sảnh tầng một có rất nhiều cửa sổ, vốn dĩ đều được che bằng rèm đen dày cộp để chắn sáng. Nhưng dù hiệu quả tốt, cả căn phòng lúc nào cũng âm u, tạo cảm giác nặng nề, không hợp mắt chút nào.
Sau khi suy đi tính lại, cô chọn một bộ rèm nhung màu đen viền vàng, thêu họa tiết lá trúc bằng chỉ vàng óng ánh. Vừa sang trọng, vừa có chút hơi hướng cổ điển. Quan trọng nhất, đây là loại rèm tự động, chỉ cần ra lệnh là có thể đóng mở dễ dàng.
Không chỉ đẹp, nó còn có khả năng chắn sáng tuyệt đối, đến một tia sáng cũng không lọt qua. Đúng là thiết kế lý tưởng cho quỷ!
Mua ngay!
Ngay khi rèm mới được treo lên, bầu không khí trong sảnh lập tức khác hẳn. Không còn vẻ âm u cũ kỹ nữa mà trở nên trầm ổn, đầy phong thái.
Nhưng rồi Lê Diệu cúi đầu nhìn nền đất...
Rèm đẹp thế này mà sàn nhà vẫn là đất, thật sự quá mất cân đối.
Cô lại lướt qua danh mục gạch lát sàn trong [Cửa hàng ma quỷ]. Kết quả phát hiện những loại gạch có tính năng đặc biệt đều vô cùng đắt đỏ, nhất là loại gạch tự làm sạch, giá trên trời. Cô đành cắn răng chọn loại gạch men bình thường.
Dù sao thì vẫn còn hơn nền đất.
Đồ mua từ [Cửa hàng ma quỷ] không cần công nhân lắp đặt. Vừa xác nhận thanh toán, đám gạch men liền tự động xếp ngay ngắn lên sàn, lát xong trong chớp mắt.
Sau khi thay rèm, lát sàn, đại sảnh hoàn toàn lột xác. Không gian sạch sẽ, sáng sủa hơn hẳn, không còn là căn phòng cũ kỹ, xập xệ ban đầu nữa.
Lê Diệu rất hài lòng.
Những thứ khác như đèn chùm, bàn ghế có thể sắm dần. Tạm thời đến đây là đủ.
Xử lý xong tất cả cũng đã gần tám giờ tối.
Cô vội bảo Heo Vòi Voi cùng mấy người khác tránh đi.
Khách sắp tới.
Lê Diệu thong thả đi ra cổng, thầm nghĩ tối nay chắc cũng chỉ có hai ba chục khách, tiếp đón xong là có thể nghỉ ngơi sớm.
Thế nhưng vừa mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cô lập tức chết sững.
Trước cổng đông nghịt người!
Hơn một trăm người đứng chen chúc, hàng lối kéo dài đến tận đầu ngõ.
Chuyện gì thế này?
Sao lại đông như vậy?
Cô còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy một cô gái trẻ đứng đầu hàng chạy tới, vẻ mặt đầy phấn khích:
"Em giỏi không? Đưa được nhiều khách thế này nè! Mau khen em đi, mau khen em nào!"
Giọng nói lanh lảnh, sinh động, không ai khác ngoài Đào Giai Giai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!