Chờ Lê Diệu chết, cô ta sẽ nhờ anh Ba chia thêm nhan sắc. Dạo gần đây, cô ta cảm thấy mình càng ngày càng tiều tụy.
Nhìn kỹ vào gương, thậm chí có thể thấy rõ lỗ chân lông… Trên mũi còn xuất hiện mụn đầu đen!
Trước đây, da cô ta láng mịn như trứng gà bóc, không có chút khuyết điểm nào!
Ngồi trước màn hình cả buổi mà chẳng viết nổi chữ nào, cuối cùng, Lê Dương đành tắt máy.
Chờ Lê Diệu chết rồi tính sau.
Anh Ba từng nói, thứ họ nhận được hiện tại chỉ là một phần trăm mệnh cách của Lê Diệu mà thôi.
Sau khi Lê Diệu chết, bọn họ sẽ nhận được toàn bộ mệnh cách.
Đến lúc đó, chắc chắn cô ta sẽ viết được những cuốn sách tuyệt vời hơn, thậm chí còn có thể nhận giải thưởng văn học danh giá!
Nghĩ đến đây, Lê Dương chắp tay, nhắm mắt cầu nguyện.
"Lê Diệu, mau chết đi… Mau chết đi… Mau chết đi…"
Nhà Ma Phong Đô.
Lê Diệu vốn nghĩ rằng hôm nay lượng khách tham quan sẽ giống hôm qua—500 vé đặt trực tuyến, cộng thêm hơn 100 vé lẻ.
Nhưng không ngờ, vừa sáng sớm mở cửa đã thấy một đám đông ùn ùn kéo đến. Trong đó có không ít học sinh trung học.
Nhìn những gương mặt non nớt ấy, Lê Diệu dứt khoát từ chối.
"Phó bản Họa Bì có mức độ kinh dị rất cao. Người dưới 18 tuổi không được vào."
Dựa vào đâu chứ?
Đám học sinh lập tức phản đối.
Bọn họ đã trốn học để đến đây, nếu không được vào thì chẳng phải chuyến đi này uổng phí sao?
Nhóm học sinh này đều là fan của Lê Dương. Tối qua, sau khi xem livestream của Ngưu Cố, fan của Lê Dương lập tức bàn tán sôi nổi trong nhóm riêng.
Là một fandom lớn, họ cực kỳ bảo vệ thần tượng, lại có tinh thần chiến đấu mạnh mẽ. Vừa nghe nói có người dám đụng hàng với Lê Dương, bọn họ lập tức nổi giận.
Vậy là nhóm fan sống ở Phong Đô quyết định đến tận nơi thăm dò tình hình.
Lần này, tổng cộng có hơn 100 người kéo đến, trong đó có học sinh trung học, sinh viên đại học, một nửa trong số đó là người chưa đủ tuổi.
Lê Diệu mở nhà ma để kiếm tiền, để sống sót.
Cô không muốn gây rắc rối.
Phó bản Họa Bì nổi tiếng với mức độ kinh dị cao, ngay cả những người chơi dày dặn như Ngưu Cố cũng từng bị dọa đến ngất xỉu. Huống chi là một nhóm học sinh cấp ba, chưa có đủ bản lĩnh để đối mặt với những cảnh tượng kinh hoàng bên trong.
Vì vậy, Lê Diệu kiên quyết yêu cầu xuất trình chứng minh nhân dân. Cô nhấn mạnh:
"Chỉ những ai trên 18 tuổi mới được vào. Người chưa đủ tuổi, tôi không thể cho phép."
Một cô bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi nghe vậy lập tức nóng nảy lao lên, giọng đầy bất mãn:
"Dựa vào đâu mà không cho chúng tôi vào? Cô mở tiệm chẳng phải để kinh doanh sao? Nếu không cho vào, tôi sẽ kiện cô tội phân biệt đối xử!"
Lê Diệu nhìn cô bé bằng ánh mắt lạnh lùng, không hề nao núng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!