Chương 401: Hoàn

Nhưng Lê Đạt không nghe, cứ vùng vẫy đòi lao vào. Cuối cùng, Diệp Thúy Vân đành dùng dây thừng trói ông ta vào ghế để ông không tự gây thương tích cho bản thân. Trói xong, bà ngã vật xuống sofa, cả người rệu rã, mái tóc bạc trắng rối tung như một bà lão khắc khổ, ánh mắt lộ rõ sự tuyệt vọng.

So với mấy năm trước, Diệp Thúy Vân giờ đây như già đi hai chục tuổi.

Lê Diệu không nói gì, lặng lẽ đi qua phòng khách rồi bước vào từng gian phòng quen thuộc.

Lê Dương đã bị hủy dung, giờ chỉ dám ở mãi trong phòng, không dám bước ra ngoài ánh sáng. Còn Lê Ân thì tâm thần bất ổn, suốt ngày đập đầu vào tường, miệng gào thét vô nghĩa.

Lê Diệu đi hết từng phòng một, cuối cùng dừng lại trước căn phòng cũ – nơi cô từng bị nhốt khi còn nhỏ.

Cánh cửa hé mở, mùi ẩm mốc xộc vào. Căn phòng ấy, ngày xưa từng là cả một tuổi thơ bị xiềng xích trong bóng tối. Nhưng bây giờ, tất cả đã trở thành quá khứ xa xôi, thậm chí cô cũng không còn nhớ rõ mình từng cảm thấy thế nào khi bị nhốt ở đây.

Trên Trái Đất, có thể mới chỉ trôi qua chưa đến mười năm. Nhưng đối với Lê Diệu – người đã từng xuyên qua biết bao vị diện, sống hàng ngàn, thậm chí hàng vạn năm – những ký ức đó sớm đã bị cuốn trôi.

Nếu không nhờ Cục trưởng Ông nhắc đến, có lẽ cô cũng sẽ không quay lại nơi này.

Cô lặng lẽ đi một vòng quanh nhà, không ai trong gia đình họ Lê nhận ra sự có mặt của cô. Cho đến khi cô bước ra đến cửa, Diệp Thúy Vân đột nhiên cảm nhận được điều gì đó. Bà giật mình lao tới, hoảng hốt gọi:

"Lê Diệu? Là cháu phải không? Cháu về rồi đúng không?"

Lê Diệu không quay đầu, bước chân vẫn bình thản như cũ.

Diệu Diệu!

Giọng Diệp Thúy Vân vỡ òa trong tuyệt vọng, bà gần như hét lên trong nghẹn ngào:

"Đừng đi! Cầu xin cháu đừng đi! Là chúng ta sai... Chúng ta đã sai rồi..."

Bà ta quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục, nước mắt rơi lã chã:

"Xin cháu, xin cháu tha cho chúng tôi… Xin cháu đấy…"

Nhưng Lê Diệu vẫn không dừng lại.

Khi bước chân cuối cùng vượt qua cánh cửa, sự hiện diện của cô dần nhạt đi như một làn khói mờ ảo. Diệp Thúy Vân gào lên trong đau đớn, cuối cùng ngất xỉu ngay trên thềm nhà.

Bên ngoài, các nhân viên của Siêu Cục đều lặng người khi thấy Lê Diệu bước ra, nét mặt ai cũng ngỡ ngàng. Họ cứ tưởng cô sẽ ở lại để trả thù, hoặc ít nhất cũng gặp mặt từng người nhà họ Lê một lần. Không ngờ cô lại rời đi nhanh như thế, không thèm ngoảnh lại.

Hai người trong số họ liếc nhìn nhau, không ai hiểu nổi hành động ấy.

Một người lấy hết can đảm, bước tới trước mặt cô, cẩn trọng hỏi:

"Bà chủ Lê, vậy... gia đình bác Cả Lê, chúng tôi nên xử lý thế nào?"

Lê Diệu liếc mắt nhìn người kia, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói dứt khoát:

"Cứ theo pháp luật mà xử lý. Phạm lỗi thì phải chịu trách nhiệm. Đừng bận tâm đến tôi. Hiện tại, tôi không còn ân oán gì với họ nữa."

Sau khi buông lời, cô bước đi, dứt khoát rời khỏi nơi ấy. Khi bóng dáng cô khuất xa, sợi dây nhân duyên cuối cùng giữa cô và gia tộc họ Lê cũng đứt lìa. Khí vận còn sót lại của họ bị thu hồi hoàn toàn, như một lưỡi dao cắt đứt mọi liên hệ.

Những thành viên nhà họ Lê đang đứng trong biệt thự bỗng cảm thấy một luồng khí lạ từ ngực thoát ra. Ngay sau đó, tất cả đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi, tâm trí chợt tỉnh táo lại. Nhưng sự tỉnh táo ấy chẳng kéo dài được bao lâu.

Chưa đầy một giây, họ kinh hãi nhận ra cơ thể mình đang già đi nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt, da dẻ nhăn nheo, tóc bạc trắng, như thể thời gian đã bị bóp nén lại.

Sao lại thế này?!

Cả gia tộc họ Lê suy sụp hoàn toàn. Tiếng khóc than, tiếng gào thét vang khắp nơi. Diệp Thúy Vân bị đánh thức bởi những âm thanh hỗn loạn ấy, mở mắt ra chỉ thấy con cháu mình đã biến thành những cụ già yếu ớt. Bà ta hoảng loạn, lập tức hét lên:

"Là Lê Diệu! Chắc chắn là do Lê Diệu! Cô ta đã trả thù chúng ta!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!