Chương 32: (Vô Đề)

Sau khi rửa mặt xong, cô xuống tầng thì thấy Như Hoa đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Một bát cháo cá nóng hổi, một xửng há cảo trong suốt thơm phức, cùng một đĩa rau xanh xào đơn giản nhưng tươi ngon.

Vừa ngồi xuống, Lê Diệu đã hít hà mùi thơm rồi cầm đũa gắp ngay một miếng há cảo, cắn một miếng, nước bên trong tràn ra, đậm đà và ngon lành.

"Ưm, ngon quá! Cháo cá này tuyệt thật đấy!"

Cô không khỏi tán thưởng, ánh mắt đầy hài lòng.

"Như Hoa, cô nấu ăn giỏi thật!"

Từ khi bắt đầu kinh doanh nhà ma, Lê Diệu mới thực sự cảm nhận được cảm giác

"sống như một con người".

Trước đây, ở nhà bác Cả, cô chỉ được ăn đồ thừa, bữa no bữa đói, có lúc còn chẳng bằng một con chó.

"Nếu chủ nhân thích, ngày nào tôi cũng nấu cho cô ăn." Như Hoa mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

Cô rất giỏi nấu các món điểm tâm kiểu Hồng Kông, đặc biệt là bữa sáng.

Lê Diệu nghe vậy, bật cười:

"Đừng cứ gọi tôi là chủ nhân mãi. Gọi tôi là Diệu Diệu đi."

Rồi cô quay sang nhìn Nhiếp Tiểu Thiến:

"Cô cũng vậy, gọi tôi là Diệu Diệu là được rồi."

Nhiếp Tiểu Thiến mím môi cười nhẹ, ánh mắt đầy sự kính trọng và thân thiết:

"Nhưng tôi vẫn thích gọi cô là chủ nhân tỷ tỷ hơn."

Cách gọi này vừa mang sự kính nể, lại vừa thân mật, như một danh xưng đặc biệt chỉ dành riêng cho Lê Diệu.

Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, Nhiếp Tiểu Thiến đã có thiện cảm với Lê Diệu.

Với bản năng mạnh mẽ, cô cảm nhận được chủ nhân tỷ tỷ không giống người thường.

Khí chất của cô ấy tỏa sáng, vừa ấm áp lại vừa mạnh mẽ.

Dù hiện tại vẫn còn yếu, nhưng Nhiếp Tiểu Thiến có một dự cảm chắc chắn—chẳng bao lâu nữa, Lê Diệu sẽ trưởng thành hơn, trở thành chỗ dựa vững chắc cho tất cả bọn họ.

Một ngày nào đó, cô ấy thậm chí sẽ dễ dàng nắm giữ vận mệnh của họ trong tay.

Lê Diệu nghe vậy chỉ nhún vai, không quá để tâm:

"Cô muốn gọi thế nào thì tùy cô."

Sau bữa sáng, khách bắt đầu kéo đến.

Ngoài những người đã đặt vé trước, còn có không ít khách lẻ tìm đến sau khi nghe danh tiếng nhà ma.

Phòng chờ ở tầng một nhanh chóng chật kín người, thậm chí cả phòng nghỉ cũng đã có khách ngồi la liệt.

Chờ đợi quá lâu khiến một số người bắt đầu mất kiên nhẫn.

Một người đàn ông cau mày, lớn tiếng hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!