Chương 23: (Vô Đề)

Không khí lập tức lặng ngắt như tờ.

Cánh cửa lớn từ từ mở ra. Một chiếc kiệu hoa đỏ thẫm xuất hiện trong tầm mắt, chậm rãi được khiêng vào.

Nhưng thứ khiến cả nhóm dựng tóc gáy chính là bốn người đang khiêng kiệu—không phải người sống, mà là bốn người giấy.

Lão Quan tròn mắt kinh ngạc.

"Người giấy khiêng kiệu?"

Nhà ma này cũng đầu tư quá mức rồi!

Mấy người giấy mỏng dính, như chỉ cần một cơn gió nhẹ là bay mất, vậy mà lại có thể vững vàng khiêng được một chiếc kiệu lớn.

Lão Quan tò mò muốn lại gần xem thử.

Nhưng ngay khi anh ta vừa nhích chân, cả bốn người giấy đồng loạt quay đầu nhìn về phía anh ta.

Đôi mắt không tròng, trống rỗng, chỉ có một màu trắng đục.

Lạnh lẽo. Trống rỗng.

Bị những đôi mắt đó nhìn chằm chằm, lão Quan lập tức cảm thấy gai ốc nổi đầy người, sống lưng lạnh toát, cứng đờ không dám nhúc nhích.

Chiếc kiệu dừng lại.

Màn kiệu vén lên, một cô dâu chậm rãi bước ra.

Ngưu Cố nín thở, tập trung quan sát.

Thông thường, những NPC quan trọng trong phó bản sẽ có tạo hình khác biệt. Anh ta đã chuẩn bị tinh thần sẽ nhìn thấy một gương mặt đáng sợ: da xanh, răng nanh, hoặc máu me bê bết.

Nhưng—

Cô dâu vừa bước xuống, cả nhóm đều sửng sốt.

Đó là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Người đóng vai cô dâu này quá đẹp!

Cô ta giống như tiên nữ bước ra từ tranh cổ, từng cử chỉ, từng ánh mắt đều mang nét thanh tao của người cổ đại thực thụ.

Nhưng ngay giây tiếp theo, tất cả đột ngột thay đổi.

Cô dâu khẽ nghiêng đầu, đôi môi đỏ mọng hé mở.

Không phải để nói chuyện.

Mà là để lộ ra một hàng răng trắng nhởn.

Một hàng.

Hai hàng.

Ba hàng.

Bốn hàng.

Tổng cộng 108 chiếc răng, chen chúc trong khoang miệng, dày đặc như nanh thú.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!