Chương 14: (Vô Đề)

Thầy bói bước đến, nụ cười hiền từ, giọng nói điềm đạm:

"Hai kẻ đó đều là ác quỷ. Pháp lực của ta không mạnh bằng bọn chúng, nên ta đã bày mưu để hai bên tự tiêu diệt lẫn nhau. Giờ thì mọi chuyện đã xong, các bạn an toàn rồi."

Nghe vậy, cả nhóm như trút được gánh nặng, vội vã chắp tay cảm ơn rối rít:

"Cảm ơn thầy! Cảm ơn thầy!"

Nhưng ngay giây tiếp theo—

Ha ha ha ha ha!

Tiếng cười rùng rợn vang lên.

Thầy bói ngửa đầu cười lớn, giọng cười đầy quỷ dị.

Mọi người sững sờ.

Nụ cười của ông ta mỗi lúc một rộng hơn, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

"Lần này… không còn ai tranh giành các ngươi với ta nữa rồi…"

Lão đạo sĩ đứng sững một lúc, rồi chậm rãi đưa tay lên mặt.

Mọi người nín thở, ánh mắt dán chặt vào từng động tác của ông ta.

Ngón tay gầy guộc lần mò, cầm lấy mép da trên mặt... rồi giật mạnh.

Lớp da rơi xuống.

Bên dưới không phải gương mặt già nua quen thuộc, mà là một khuôn mặt dữ tợn, méo mó, làn da xanh xám như người chết, đôi mắt đỏ rực như than hồng!

Á...

Tiếng hét thất thanh vang vọng khắp ngôi miếu.

Cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nào ngờ lại có thêm một cú ngoặt kinh hoàng.

Cả nhóm hoảng sợ đến mức muốn phát khóc.

Lão Yêu là người không chịu nổi trước, mặt trắng bệch rồi lăn đùng ra ngất xỉu.

Vương Kiện thì cứng đờ, cả người mềm nhũn, suýt nữa khuỵu xuống.

Những người khác chẳng khá hơn là bao, ai nấy đều tái mét, chân tay bủn rủn như sắp quỵ.

Bỗng nhiên, giọng nói quen thuộc vang lên:

"Đừng sợ! Đừng sợ! Là tôi đây, tôi là bà chủ nhà ma!"

Cả nhóm giật mình, ngơ ngác nhìn lại.

Người vừa lên tiếng là Lê Diệu!

Cô ấy bước lên một bước, khuôn mặt vẫn còn phảng phất nét tinh nghịch.

Nghe thấy hai chữ bà chủ nhà ma, cảm giác như từ địa ngục trở về nhân gian, nhịp tim mọi người bớt loạn, hơi thở cũng dần đều lại.

Lê Diệu bật sáng đèn lớn, chiếu rọi cả căn phòng tối om. Cô quay sang, ra hiệu cho mọi người:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!