Chương 633: (Vô Đề)

Kẻ đứng sau mọi chuyện chính là Quan chủ Tử Dương Quan – Bình Dương Chân Nhân, cũng là sư phụ của Lê Tán, Nhất Đức và những đệ tử khác.

Tất cả bọn họ đều bị ông ta lừa dối.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh

Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm

Mộng Vân Thường

Bình Dương Chân Nhân đã bị hệ thống xuyên nhanh mê hoặc, vì tham vọng nghịch thiên mà ra tay cướp đoạt khí vận của Lê Diệu. Thế nhưng, ông ta vốn mang đầy tội nghiệp, nên dù có hấp thu khí vận của Lê Diệu thì phần lớn vẫn thất thoát, cuối cùng lại rơi vào tay Lê Tán.

Lê Tán không giống như Đại sư huynh Nhất Đức – cực đoan và cố chấp, cũng chẳng giống Tiểu sư muội Tứ Linh – ích kỷ và gian dối. Hắn là người thực sự có căn cơ tu đạo. Mặc dù không phải chủ mưu, nhưng hắn đã góp phần và thụ hưởng từ khí vận bị đánh cắp. Đây là sự thật không thể chối bỏ.

Trước kia, Lê Diệu từng căm hận nhà họ Lê, từng oán trách Lê Tán. Nhưng giờ đây, khi đã đứng ở một đẳng cấp khác, đạt đến cảnh giới tu hành mà người thường không thể tưởng tượng nổi, cô đã không còn để bụng những oán hận đó.

Lần này trở về, cô chỉ muốn kết thúc tất cả ân oán.

Dù sao, Lê Tán cũng từng là đứa cháu được cha cô yêu quý nhất, cũng từng cõng cô khắp làng, dắt cô đi chơi khắp nơi thời còn bé.

Bỗng nhiên, một giọng nói khẽ cất lên:

Là cô...? Lê Diệu!

Lê Tán dù không nhìn thấy, nhưng Nhất Đức thì vẫn còn đôi mắt sáng. Anh ta nhìn rõ bóng người trước mặt, cả người run rẩy.

Không còn là tiền bối cao nhân mà sư đệ tôn kính, trước mắt anh ta lúc này chính là người con gái mà bọn họ từng phụ bạc – Lê Diệu.

Đồ... đồ đê tiện!

Nhất Đức giận dữ gào lên, n.g.ự. c phập phồng, ánh mắt đỏ ngầu vì thù hận. Vừa định mở miệng mắng chửi thêm, thì từ trời cao bỗng vang lên tiếng sấm động trời.

Ầm!

Một tia sét như chớp giáng thẳng xuống người Nhất Đức.

Aaaa!!!

Anh ta hét lên thảm thiết, chưa kịp phản ứng thì những tia sét khác đã liên tục nện xuống. Cả người anh ta phát sáng như một ngọn đuốc rực rỡ, rồi nhanh chóng hóa thành một khối than đen, bốc khói khét lẹt.

Sư huynh!!

Lê Tán hét lớn, hoảng hốt lao về phía trước, nhưng lập tức dừng lại. Hắn ta sững người.

Không phải Lê Diệu ra tay.

Đó là... trời phạt!

Chỉ vì Nhất Đức mắng Lê Diệu một câu, còn chưa hết lời, mà đã bị thiên lôi trừng phạt!

Sao có thể như vậy được?

Lê Tán lùi lại một bước, gương mặt tái nhợt ngước nhìn người con gái trước mặt. Toàn thân cô ánh lên hào quang như tiên nhân, thanh thoát nhưng uy nghiêm đến đáng sợ.

Là thật sao?

Có thật đây là Lê Diệu?

Hắn từng tin người này là một đại năng ẩn thế. Mãi đến khi nghe sư huynh hét tên cô, hắn mới bàng hoàng nhận ra sự thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!