Chỉ là một con người nhỏ bé, gầy gò yếu ớt, tay không buộc nổi con gà. Nó chỉ cần vung vòi một cái là có thể quật cô ngã lăn quay!
Uychl! Một phát quật xuống—thành cái bánh dẹt luôn!
Ngay lúc đó, Lê Diệu khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Heo Vòi Voi:
"Có phải cậu đang nói xấu tôi trong lòng không?"
Heo Vòi Voi suýt rớt hồn tại chỗ.
"Không! Không có! Chủ nhân là người tốt bụng, dịu dàng, cao quý nhất thế gian!"
Nó vội vàng vung vòi lên, ra sức nịnh nọt.
Lê Diệu híp mắt nhìn nó một lúc, ánh mắt đầy nghi ngờ nhưng cuối cùng cũng không truy cứu thêm.
Thực ra, vừa rồi cô có một cảm giác rất kỳ lạ.
Giống như trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô có thể cảm nhận được tâm trí của con Heo Vòi Voi.
Không chỉ vậy… dường như cô còn có thể kiểm soát sự sống c.h.ế. t của nó?
Nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua rồi biến mất ngay lập tức.
Lê Diệu không nghĩ thêm nữa, chỉ tiếp tục hỏi:
"Nói đi, cậu còn có tác dụng gì nữa?"
Heo Vòi Voi len lén thở phào.
Hu hu hu, suýt nữa thì bị phát hiện!
Sau này tuyệt đối không dám nói xấu cô trong lòng nữa!
Nó vung vòi dài lên, uốn thành hình trái tim rồi làm nũng với Lê Diệu:
"Chủ nhân! Chủ nhân! Tôi còn có một năng lực khác rất lợi hại đó!"
Lê Diệu nhướn mày: Nói nghe thử xem.
"Tôi có thể tái hiện giấc mơ!" Heo Vòi Voi phấn khích nói.
"Nếu chủ nhân có ai đó muốn gặp nhưng không thể gặp được, chỉ cần cô mơ thấy họ, tôi có thể nuốt giấc mơ đó rồi tái hiện lại trong thực tế!"
"Ngoài ra, giấc mơ mà tôi tái hiện… sẽ tồn tại rất lâu chứ không biến mất ngay!"
Lê Diệu thoáng giật mình.
Tái hiện giấc mơ…?
Gặp người mà cô muốn gặp…?
Cô ngẩn người, hai mắt dần ửng đỏ.
Miệng khẽ mấp máy, thốt ra hai từ nhỏ đến mức gần như tan vào không khí.
Mẹ… bố…
Dưới ánh đèn mờ ảo của căn phòng, Lê Diệu lặng lẽ ngồi xuống, trong lòng ngập tràn cảm xúc. Nỗi nhớ cha mẹ như một cơn sóng trào dâng, quặn thắt cả trái tim. Cô rất nhớ họ, nhớ đến phát đau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!