Khi Lê Diệu trở về, căn phòng chật ních người, dường như đều đang chờ cô.
Cô vừa bước vào, còn chưa kịp mở miệng, thì một cơn gió mạnh đã ập đến bên tai.
Bốp!
Một cú đ.ấ. m đầy lực hướng thẳng vào huyệt thái dương của cô!
Người ra tay là Lê Tứ – cậu tư của nhà họ Lê.
Anh ta là tay đua xe có tiếng, từng đoạt không ít giải thưởng lớn ở nước ngoài. Bên ngoài nhìn thì phong lưu tiêu sái, nhưng thực chất lại là một kẻ cuồng bạo lực, từ nhỏ đã coi đánh người là thú vui.
Đặc biệt là Lê Diệu – người yếu thế nhất trong nhà – từng không biết bao nhiêu lần trở thành bao cát để anh ta xả giận.
Và hôm nay, cũng không ngoại lệ.
Lê Tứ hồi nhỏ sức yếu, đánh người chẳng đau, nhưng bây giờ, hắn đã cao hơn mét tám, lại từng học quyền anh. Nắm đ.ấ. m của hắn to như cái bát, mà nếu cú này giáng xuống đầu cô, chắc chắn sẽ khiến cô chấn động não.
Lê Diệu vội nghiêng người tránh sang trái, nhưng vừa thoát khỏi nắm đ.ấ. m của Lê Tứ, cô lập tức phải đối diện với cậu hai Lê Ân.
Lê Ân bật cao, tung một cú đá thẳng vào mặt cô.
Không ổn!
Mắt Lê Diệu tối sầm. Nếu cú đá này trúng, xương mũi cô chắc chắn sẽ gãy.
Trong khoảnh khắc sinh tử, cô chỉ có thể quỳ xuống để tránh đòn. Nhưng đúng lúc ấy, cậu cả Lê Đạt vung gậy bóng chày, nhắm thẳng vào đầu gối cô mà quật xuống.
Rắc!
Âm thanh chói tai vang lên, gậy bóng chày gãy làm đôi.
Cơn đau như xé toạc xương cốt. Cả người Lê Diệu run rẩy dữ dội, quỳ trên mặt đất, hoàn toàn không đứng dậy nổi.
"Ha ha ha! Anh thắng rồi!" Lê Đạt cười khoái chí, tiện tay ném nửa đoạn gậy xuống đất.
Lê Tứ không cam lòng, đạp mạnh vào chân ghế, bực bội nói:
"Lần nào cũng là anh thắng! Không được! Em phải làm lại!"
Lê Ân cũng hùa theo:
"Làm lại! Làm lại đi!"
Đây là trò chơi đánh bóng mà anh em nhà họ Lê thường xuyên chơi. Nhưng quả bóng của họ… chính là Lê Diệu.
Đúng lúc đó, một giọng nói lười biếng nhưng đầy uy quyền vang lên.
"Chơi gì mà chơi? Hôm nay là ngày đính hôn của em gái các anh, đừng có quấy rối!"
Cô tư Lê Dương bước tới, sắc mặt không vui.
Vừa đến gần, cô ta liền giơ chân đá vào người Lê Diệu, giọng điệu đầy khinh miệt.
"Đừng có giả chết, đứng dậy mau!"
Lê Diệu cắn răng, gắng gượng chống tay xuống đất, từng chút một đứng lên.
Nhưng ngay khi cô vừa ngẩng đầu lên, một luồng sáng lạnh lẽo xẹt qua má.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!