Cứu tôi với!
Một tiếng hét thất thanh vang lên.
"Bốn con quỷ! Chạy mau!"
Nhóm người đối diện mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng quay đầu chạy thục mạng.
Ngưu Cố sững người, rồi lập tức phì cười:
"Nhát gan thế này mà cũng dám chơi nhà ma à?"
Chỉ mới tới mức này mà đã hoảng loạn thế kia, tâm lý yếu thật sự.
Không như anh ta. Gan lớn từ nhỏ, chưa từng biết sợ là gì.
Đừng nói trên đời không có quỷ, cho dù có thật đi chăng nữa, anh ta cũng dám đối đầu.
"Không chạy nổi nữa..."
Một thanh niên trong nhóm run lẩy bẩy, thậm chí định quỳ xuống cầu xin Vương Kiện.
Vương Kiện hoảng hốt, vội cúi xuống đỡ cậu ta dậy:
"Đừng sợ, đừng sợ! Tôi là người! Chúng tôi cũng là người chơi!"
Thật không? Nhóm người kia nửa tin nửa ngờ, ánh mắt vẫn tràn đầy hoảng loạn.
Thật! Vương Kiện gật đầu lia lịa, cố sức giải thích:
"Chúng tôi mới vào đây thôi, chưa kịp chơi gì mà!"
Giải thích hồi lâu, nhóm người kia mới tạm tin.
Tuy không còn hoảng loạn như trước, nhưng vẫn căng thẳng cực độ. Như thể chim sợ cành cong, một chút gió thổi cỏ lay cũng đủ làm họ giật nảy người.
Cuối cùng, cảm xúc của một người trong nhóm bùng nổ.
Anh ta ngồi phịch xuống đất, khóc nức nở:
"Hu hu... Tôi không chơi nữa! Không chơi nữa! Tôi muốn về nhà!"
Có người khóc, những người khác cũng không nhịn nổi.
Chưa đầy ba giây sau—
Cả nhóm đồng loạt òa khóc.
Nước mắt như mưa.
Không thể nào... Có cần sợ đến mức này không?
Có phải khoa trương quá rồi không?
Ngưu Cố nhíu mày, không nhịn được hỏi:
"Các cậu vào đây bao lâu rồi?"
Một cô gái trong nhóm vừa khóc vừa nấc:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!