Chương 2: (Vô Đề)

Thầy bói bấm đốt ngón tay liên tục, vẻ mặt dần chuyển sang hoảng hốt.

"Mệnh cách của cô... bị đánh cắp rồi!"

Lê Diệu suýt bật cười thành tiếng.

"Ông lại nói nhăng nói cuội gì đấy? Mệnh số của con người sao có thể bị trộm được? Thôi, tiền này coi như bố thí, ông không cần xem nữa."

"Không phải tôi nói bừa đâu! Cô nghe tôi hỏi: Cô có thường xuyên gặp vận rủi không? Bên cạnh cô có xảy ra những chuyện khó tưởng tượng không? Và cô có nhận ra rằng, khi cô càng chật vật, thì có người bên cạnh lại càng may mắn không?"

Lê Diệu hơi giật mình, nhưng ngay lập tức gạt đi.

Thầy bói hạ giọng, nghiêm nghị nói tiếp:

"Âm thầm đổi mệnh cách là một việc vô cùng phức tạp, dễ bị trời phạt. Chỉ có người thân cùng huyết thống mới có thể lừa gạt thiên mệnh, lặng lẽ tráo đổi số phận."

Ông ta dừng lại, quan sát cô thật kỹ rồi nói chắc nịch:

"Cô gái, ngũ quan của cô rất đoan chính, tỉ lệ khuôn mặt cân đối, rõ ràng là dung mạo mỹ nhân! Nhưng vết bớt đen trên mặt cô lại che đi nhan sắc thực sự. Mà tôi nói cho cô biết, vết bớt đó không phải bẩm sinh... mà là"quỷ sang

"! Nó chính là dấu hiệu của việc có kẻ đã đánh cắp dung mạo của cô."

Lê Diệu khẽ run.

"Giờ cô thử nghĩ kỹ lại xem," thầy bói chậm rãi hỏi,

"có ai bên cạnh cô, tầm tuổi cô, lúc nhỏ không mấy xinh đẹp... nhưng khi vết bớt trên mặt cô càng lớn, dung mạo của người đó lại càng trở nên rực rỡ không?"

Người ăn xin quan sát Lê Diệu thật kỹ, ánh mắt sắc bén khác hẳn vẻ ngoài lam lũ của ông ta.

"Tôi thấy sắc mặt cô không tốt, ấn đường tối sầm, tử khí lượn lờ. Thọ mệnh của cô vốn rất dài, nhưng đã bị kẻ khác cướp mất mấy lần rồi."

Lê Diệu khẽ giật mình.

"Còn thiên phú của cô, tài vận, cha mẹ, thậm chí cả nhân duyên… tất cả đều bị tráo đổi."

Lời nói của người ăn xin như một quả b.o. m nổ tung trong đầu cô.

Cô nghĩ đến bác cả và gia đình ông ta.

Trước đây, nhà bác cả chỉ thuộc dạng khá giả, nhưng từ khi cha mẹ cô mất và cô về sống cùng họ, gia đình ấy bỗng dưng phát tài, làm ăn thuận lợi chưa từng có.

Rồi chị họ Lê Dương…

Hồi nhỏ, Lê Dương chỉ bình thường, nhan sắc không có gì nổi bật. Nhưng theo thời gian, khi vết bớt trên mặt cô ngày càng lan rộng, Lê Dương lại càng xinh đẹp, trí tuệ cũng vượt trội hơn.

Tất cả những điều đó… thực sự chỉ là trùng hợp sao?

Thấy cô sững sờ, người ăn xin thở dài, móc từ túi áo ra một tấm thẻ nhỏ có mã QR.

"Cô gái, mệnh cách của cô giờ chỉ còn một chút cuối cùng. Không còn đường cứu vãn nữa." Ông ta dừng lại, giọng nặng nề.

"Một khi phần mệnh cách còn sót lại này bị cướp nốt, cô sẽ đột tử ngoài đường."

Lê Diệu lạnh toát sống lưng.

Người ăn xin lại giơ tấm thẻ lên.

"Quét mã này đi, nó sẽ cứu mạng cô."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!