Chương 15: (Vô Đề)

Ngay khoảnh khắc đó, một luồng ánh sáng trắng lướt qua cơ thể Lê Diệu. Cô rùng mình một cái, rồi đột nhiên cảm thấy một dòng khí ấm áp lan từ bàn chân lên khắp cơ thể.

Cảm giác này thật kỳ diệu.

Toàn thân cô như tràn đầy sinh lực, từng tế bào đều căng tràn sức sống. Cảm giác yếu đuối, mệt mỏi mà cô đã quen thuộc suốt bao năm qua đột nhiên tan biến.

Từ khi được bác cả Lê nhận nuôi, sức khỏe của cô luôn kém cỏi. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ cô lười biếng, không chịu làm việc, nhưng chỉ có Lê Diệu hiểu rõ, cô không hề lười, mà đơn giản là cơ thể quá suy nhược. Nhưng giờ đây, tất cả đã thay đổi.

Sự khác biệt rõ rệt đến mức khiến cô ngỡ ngàng.

Cùng lúc đó, cách xa hàng ngàn cây số, tại Ninh Thành, Lê Dương đột nhiên hắt hơi một cái.

Người bên cạnh lập tức quay sang lo lắng hỏi:

"Em bị cảm à? Có phải trời lạnh không?"

Lê Dương xoa mũi, cười tự tin:

"Em không bao giờ bị cảm đâu. Thể trạng em rất tốt, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị cảm bao giờ."

Ở một nơi khác, tận bên kia đại dương, Lê Tứ—người nổi danh với sức khỏe như thép—đột nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Hắn ta dụi mắt, ngáp dài, chỉ muốn lăn ra ngủ ngay tại chỗ.

Bạn thân của hắn ngồi cạnh, ngạc nhiên đến mức suýt rơi cả lon nước trên tay:

"Lão Tứ, cậu nổi tiếng là người có thể thức 72 tiếng vẫn không hề hấn gì mà? Sao mới có nửa đêm đã mệt rồi? Haha, chẳng lẽ cậu đuối sức thật à?"

Lê Tứ cau mày, đá nhẹ vào chân bạn mình, rồi ngáp thêm một cái:

"Cút! Hôm nay tao không chơi nữa. Vài ngày nữa còn có giải đấu, phải nghỉ ngơi dưỡng sức."

Những chuyện này, Lê Diệu hoàn toàn không hay biết.

Lúc này, cô vẫn đang chăm chú cảm nhận sự thay đổi bên trong cơ thể mình.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Như Hoa và Họa Bì.

Cảm giác về họ… cũng thay đổi.

Lần đầu tiên gặp Như Hoa, cô từng bị vẻ đẹp u uất và khí chất lạnh lẽo của cô ấy mê hoặc đến mức không thể rời mắt, thậm chí còn có chút thương cảm từ sâu trong lòng.

Nhưng bây giờ, khi nhìn lại, cô chỉ thấy Như Hoa là một hồn ma bình thường, không hơn không kém.

Họa Bì cũng vậy.

Nếu như trước đây, khi thấy Họa Bì xé lớp da người của mình, cô sẽ rợn tóc gáy vì sợ hãi, thì giờ đây, cô chỉ đơn giản cảm thấy… ghê tởm.

Như Hoa chậm rãi tiến đến gần, ánh mắt quan sát kỹ lưỡng rồi khẽ nhíu mày:

"Cô trông khác hẳn trước đây." Giọng cô ấy lạnh lẽo nhưng mang theo chút ngạc nhiên.

"Tôi có thể cảm nhận được… cô không còn bị tôi ảnh hưởng nữa. Cô đúng là một người khó đối phó."

Họa Bì cũng đi đến, nhưng vừa đến gần Lê Diệu, cô ta lập tức lùi lại, vẻ mặt có chút khó chịu:

"Trước đây, ngọn lửa sinh mệnh trên người cô rất yếu, rất dễ bị nhiễm quỷ khí." Họa Bì nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói đầy kinh ngạc.

"Nhưng bây giờ, dương khí trên người cô mạnh đến mức tôi không dám đến gần nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!