Chương 1: (Vô Đề)

"Cô Lê, kết quả xét nghiệm của cô đã có rồi."

Bác sĩ nhìn Lê Diệu, ánh mắt thoáng chút do dự.

"Người nhà của cô đâu? Không ai đi cùng cô à?"

Lê Diệu lắc đầu, giọng điệu thản nhiên.

"Tôi không có người nhà. Cha mẹ tôi qua đời từ năm tôi 17 tuổi rồi. Nếu có chuyện gì, bác sĩ cứ nói thẳng đi."

Bác sĩ thở dài.

Cô gái này thật đáng thương. Tuổi còn trẻ đã mất cha mẹ, giờ lại mắc bệnh nan y. Nhưng làm nghề y nhiều năm, ông đã chứng kiến quá nhiều chuyện đau lòng, dần cũng quen rồi.

Ông đẩy xấp kết quả xét nghiệm trên bàn về phía cô.

"Ung thư gan giai đoạn cuối. Với tình trạng hiện tại, việc điều trị không còn ý nghĩa nữa. Thay vì chịu đựng đau đớn trong bệnh viện, cô nên ra ngoài ngắm cảnh, ăn những món mình thích, đừng kiêng khem làm gì."

Lê Diệu nhận lấy tờ báo cáo, mặt không hề biến sắc.

Cô đã quen với những tin xấu.

Chỉ là ung thư giai đoạn cuối mà thôi, chẳng có gì quá tệ.

Vận rủi với cô giống như chuyện cơm bữa.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng có một ngày may mắn.

Cha mẹ mất sớm, cô được bác cả nhận nuôi. Những tưởng có thể dựa vào họ mà sống yên ổn, nhưng cuộc đời cô từ đó rơi vào địa ngục.

Hết xui xẻo này đến xui xẻo khác ập đến.

Ban đầu, khuôn mặt trắng trẻo của cô đột nhiên xuất hiện một vết bớt đen sẫm, lan rộng nửa khuôn mặt, khiến cô trở thành kẻ xấu xí bị người đời xa lánh.

Sau đó, đầu óc cô bỗng trở nên chậm chạp.

Hồi bé, cô rất thông minh, trí nhớ tốt, từng đoạt nhiều giải thưởng viết lách. Vậy mà không hiểu sao, giờ đây cô viết một bài văn 800 chữ cũng phải vắt óc suy nghĩ suốt cả tiếng đồng hồ.

Chưa hết, thể chất cô yếu dần đi.

Không hiểu vì sao, dù chỉ nằm ngủ trên giường, cô xoay người một cái đã bị gãy tay.

Đi đường thì trật chân, uống nước cũng có thể bị sặc, thậm chí đang đi một mình trên phố cũng có thể vô duyên vô cớ bị người ta đ.ấ. m một phát.

Xui xẻo đến mức khó tin.

Có lẽ, c.h.ế. t đi chính là cách giải thoát duy nhất.

Lê Diệu chẳng buồn nhìn lại tờ xét nghiệm, thẳng tay ném nó vào thùng rác rồi rời khỏi bệnh viện. Bước chân nhẹ tênh, khóe môi hơi cong, trông chẳng giống một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối chút nào.

Ra đến cổng bệnh viện, cô trông thấy một người ăn xin bên đường. Nghĩ đến số tiền trong tài khoản mình chẳng còn ý nghĩa gì, cô lấy ra một tờ 100 đồng, bỏ vào bát của ông ta.

Không ngờ, người ăn xin bất ngờ nắm chặt cổ tay cô.

"Cô gái, đoán mệnh không? Báo ngày sinh tháng đẻ cho tôi."

Lê Diệu nhíu mày, cố rút tay ra.

"Tôi không xem bói, ông buông tay ra đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!