Chương 44: Sự tiến bộ của Tô Ấu Vi

Dịch giả: Oa la la

Biên: Xiaooo

- Bộ Huyền Mang Thuật này có hai cấp độ, gồm thanh mang và tử mang. Thực lực hiện tại của ngươi có thể xem như đạt được ở ngưỡng thanh mang.

Yêu Yêu đứng một bên nhìn thấy Chu Nguyên đã tu luyện thành công Huyền Mang Thuật thì mở miệng nói.

Nghe vậy, Chu Nguyên gật đầu, nhìn ánh sáng màu xanh nhạt trong ngừng lóe lên trên đầu ngón tay hắn rồi nói:

- Lực sát thương của Huyền Mang Thuật quả thật rất kinh người nhưng mà khuyết điểm của nó chính là phương pháp tu luyện khá phiền phức, hơn nữa lại tốn nhiều nguyên khí.

Nếu không phải bản thân hắn luôn dùng Long Hấp Thuật hấp thu nguyên khí xung quanh, chỉ sợ làm đi làm lại mấy lần hắn cũng không thể ngưng tụ nổi một luồng thanh mang này.

Thực lực hắn bây giờ chỉ mới ở tứ mạch, cho dù hắn dốc hết sức lực thì chỉ có thể ngưng luyện ra một luồng thế này thôi. Cho nên khi đối phó với kẻ địch nhất định phải một kích tất sát, nếu không thì thời gian trôi qua lâu một chút, huyền mang sẽ tự động tan đi.

- Nếu ta có thể bước vào Dưỡng Khí Kỳ thì quá tốt rồi.

Nghĩ vậy, Chu Nguyên than một câu. Người tu hành khi bước vào Dưỡng Khí Kỳ mới có thể xem như đã đăng đường nhập thất (đạt được trình độ cao), lúc này mới mở được khí phủ để chứa đựng và tu luyện nguyên khí trong cơ thể, hiệu quả vượt xa hơn so với hiện giờ, cứ mỗi lần muốn dùng nguyên khí thì chỉ có thể hấp thu từng luồng nguyên khí không tinh khiết xung quanh một cách đáng thương, thật sự tốt hơn nhiều lắm.

Mà khi nguyên khí trong cơ thể dồi dào thì mới thực sự phát huy được uy lực của Huyền Mang Thuật.

Có điều hắn chỉ than thở một lúc rồi bình tĩnh trở lại. Dù sao đi đường cũng cần đi từng bước, việc trước mắt hắn cần phải làm chính là đả thông toàn bộ bát mạch, điều này cũng vì nền tảng tu luyện tốt hơn trong tương lai.

- Được rồi, trước tiên ta đi làm thịt con súc sinh kia đã. Nó dám làm chậm trễ việc tu luyện của ta, thật không thể tha thứ mà.

Chu Nguyên nói xong thì lập tức đứng dậy, nói với Yêu Yêu một tiếng rồi thân thể hắn lao nhanh ra ngoài, đi thẳng đến mảnh rừng kia.

Hắn không nhịn được muốn thử uy lực của Huyền Mang Thuật ngay bây giờ.

Vừa tiến vào khu rừng, Chu Nguyên lập tức đi sâu vào trong. Qua một lúc sau, hắn chọn một gốc đại thụ rồi trực tiếp ngồi xếp bằng chờ đợi. Con Viêm Giáp Tê này cực kỳ mẫn cảm với hơi thở, chỉ sợ lúc hắn vừa tiến vào trong rừng thì nó cũng biết rồi, cho nên hắn chỉ cần ngồi đây chờ nó đến là được.

Hia mắt Chu Nguyên khép hờ, thời gian trôi qua gần mười phút thì hắn cảm giác được mặt đất bắt đầu rung động, hắn lập tức mở mắt nhìn về chỗ sâu hơn của khu rừng, chỉ thấy chỗ đó một bóng dáng màu đỏ tươi cuồng bạo chạy tới chỗ hắn khiến cho từng cây đại thụ lần lượt bị đụng ngã.

Mà bóng dáng màu đỏ tươi cao chừng mấy trượng cuối cùng cũng dừng lại ở giữa khu đất, đôi mắt thú màu đỏ thắm nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên đang đứng trên cây to, trong họng phát ra gầm gừ nóng nảy.

Con này chính là Viêm Giáp Tê.

Bề ngoài giống như có môt bộ giáp màu đỏ như lửa tràn đầy khí thế nóng rực kiên cố bao khắp người nó.

- Mi đã tới rồi sao?

Hắn từ trên cao nhìn xuống con Viêm Giáp Tê ở phía dưới rồi cười thầm. Lần này hắn cũng không thèm né tránh nó như mấy lần trước nữa mà tung mình nhảy xuống đất.

- Súc sinh kia, mau lại đây đi!

Chu Nguyên nhìn Viêm Giáp Tê rồi giơ ngón tay ngoắc ngoắc.

Có lẽ Viêm Giáp Tê cảm giác được sự khinh bỉ của Chu Nguyên nên sự cuồng bạo trên người nó đột nhiên tăng nhanh, sau đó nó giậm chân một cái khiến mặt đất nứt ra một đường, mà thân thể to lớn của nó cũng hóa thành một cái bóng màu đỏ lao vọt về phía Chu Nguyên mang theo sức mạnh đáng sợ.

Đồng thời trên thân thể nó cũng tỏa ra ánh sáng màu đỏ rực như đang thiêu đốt, khiến không khí xung quanh nó vang lên tiếng nổ lép bép.

Đối với cảnh tượng một con Viêm Giáp Tê lao đến như thế này, cho dù là người mở thất mạch cũng lựa chọn né tránh.

Nhưng mà Chu Nguyên lại không nhúc nhích cũng như không có ý lui về phía sau, mi mắt hắn hạ một chút, nguyên khí trong kinh mạch cũng bắt đầu hình thành vòng xoáy, không ngừng dồn nén ngưng tụ lại.

Sau khi thở ra vài lần, Chu Nguyên chậm rãi vươn bàn tay ra, mà trên tay hắn lúc này đã xuất hiện một tầng sáng màu xanh nhạt từ từ hiện rõ.

Huyền mang co duỗi không ổn định, mà thân hình Chu Nguyên cũng lao ra, trong chớp mắt cả hắn lẫn Viêm Giáp Tê sắp sửa va vào nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!