Chương 4: Sức mạnh của nguyên văn

Diễn võ trường của Đại Chu Phủ.

Từng diễn võ đài đứng sừng sững ở đó, rất nhiều thiếu niên đều đứng ở bên trên hò hét giao thủ với nhau, quyền cước uy vũ sinh phong, cũng không kém phần khí thế, còn ở bên dưới diễn võ đài thì có vô số người đứng vây xem, thỉnh thoảng lại vang lên từng đợt hoan hô ủng hộ, trong đó có không ít thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp đứng nhìn, khiến cho những thiếu niên trên diễn võ đài càng thêm nhiệt tình hơn nữa, dùng hết tất cả thủ đoạn của mình ra chỉ mong thể hiện tốt một chút, lấy được chút tiếng tăm và ấn tượng với mỹ nhân.

Ở bên trong Đại Chu Phủ này, nhân khí của diễn võ trường rõ ràng không hề ít.

Lúc Từ Lâm chậm rãi bước lên trên một diễn võ đài thì tin tức hắn sẽ giao thủ với Chu Nguyên, đã trực tiếp lan ra khắp diễn võ trường, đây cũng là do hắn âm thầm thao túng bọn thủ hạ gây nên.

- Cái gì? Chu Nguyên điện hạ sẽ giao thủ với Từ Lâm?

- Không thể nào! Chu Nguyên điện hạ bây giờ còn chưa mở được đệ nhất mạch, còn Từ Lâm thì đã mở được hai mạch rồi!

- Tên Từ Lâm này thật đúng là hiếp người quá đáng, nhất định là do hắn đã dùng thủ đoạn ti tiện gì đó để ép Chu Nguyên điện hạ rồi.

- ….

Ngay khi các học viên nghe thấy tin tức này thì đều ồ lên kinh ngạc không dám tin, một số học viên bình dân thì lại càng bênh vực Chu Nguyên nhiều hơn, bởi vì giao đấu thế này thật sự quá mức bất công.

Phàm là những người đã khai mạch rồi thì mỗi lần đả thông được một kinh mạch, tố chất thân thể, lực lượng, tốc độ, khả năng phản ứng của bản thân cũng sẽ được đề cao theo, có thể nói thẳng ra thì người đã khai mạch rồi có thể dễ dàng quật ngã mười người chưa khai mạch.

Từ Lâm đứng trên diễn võ đài, nghe thấy những thanh âm bàn tán kia, cũng chỉ cười nhạt cho qua, mặc kệ người bên ngoài nói thế nào, nhưng sau ngày hôm nay, chuyện Chu Nguyên bị hắn đánh một trận nhất định sẽ truyền ra khắp Đại Chu Phủ, nhất định sẽ tạo thành đả kích đối với danh tiếng của Chu Nguyên, khiến hắn trở thành trò cười trong miệng mọi người.

Ngay lúc những suy nghĩ xấu xa liên tục xuất hiện trong đầu Từ Lâm thì đám đông vây kín diễn võ đài chỗ hắn đứng đột nhiên tách ra, chỉ thấy có một thiếu niên gầy gò đang chậm rãi đi tới.

Dáng người của thiếu niên có vẻ hơi gầy, vẻ mặt văn nhược, có một loại khí chất nho nhã, nhìn qua giống như một thư sinh yếu đuối.

Người này đúng là Chu Nguyên.

Trong đủ loại ánh mắt với vẻ mặt khác nhau của những người chung quanh, Chu Nguyên trực tiếp đi về phía diễn võ đài mà Từ Lâm đang đứng.

- Điện hạ.

Ở sau lưng hắn, Tô Ấu Vi lộ rõ vẻ lo lắng đi sát theo sau, rõ ràng vẫn mong Chu Nguyên bỏ đi suy nghĩ giao thủ với Từ Lâm.

- Lúc này đã không thể lùi bước được nữa rồi, bằng không ta sẽ trở thành vị điện hạ lâm trận rút lui mất.

Chu Nguyên quay sang mỉm cười với Tô Ấu Vi rồi nói.

Tô Ấu Vi dừng bước, cắn chặt đôi môi, cô biết rõ nếu như để Chu Nguyên phải gánh chịu thanh danh như thế thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với danh tiếng của hắn.

Tô Ấu Vi hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía tên Từ Lâm đang đứng trên diễn võ đài kia, trong một thoáng, con ngươi của cô khẽ co lại, ẩn ẩn có chút sắc bén.

- Điện hạ, lần này là do lỗi của ta, đã mang đến phiền phức cho điện hạ ngươi, sau này ta nhất định sẽ không sơ suất nữa, cũng sẽ không bao giờ nương tay nữa.

Tô Ấu Vi khẽ nói.

Thật ra lần trước cô bại ở trong tay của Từ Lâm phần lớn cũng là vì cô không xuống tay tàn nhẫn được, bằng không Từ Lâm nhất định sẽ không có cơ hội dùng tới nguyên binh, nhưng bài học lần này khiến cho cô hiểu rõ, nếu không đánh trúng điểm yếu của rắn thì sẽ bị rắn cắn ngược lại.

Chu Nguyên giật mình mở to hai mắt nhìn về phía Tô Ấu Vi, nói:

- Chúng ta là bạn bè, giúp bạn bè giải quyết chút phiền toái cũng là chuyện hợp lý mà.

Vừa nói dứt lời thì hắn đã bước lên trên diễn võ đài.

Tô Ấu Vi nhìn theo bóng lưng của hắn, khẽ mỉm cười, có một cỗ ấm áp chảy dọc trong lòng, cô chợt hơi cụp mắt xuống, thầm hạ quyết tâm, chỉ cần tên Từ Lâm dám đả thương Chu Nguyên thì cô sẽ để cho hắn biết rõ, cái gì gọi là sự ghi hận và trả thù của tiểu nữ tử.

- Ô kìa, điện hạ thế mà dám đến thật đấy à, ta còn cho rằng người đã lén chạy về vương cung rồi ấy chứ.

Từ Lâm cười tủm tỉm nhìn Chu Nguyên đi tới, mở miệng châm chọc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!