- Không thể nào?!
Trên mặt Lâm Phong Liễu Khê đều vô cùng khiếp sợ, bọn họ nhìn chăm chú diễn võ đài cách đó không xa, kinh hãi nói:
- Một cước của hắn làm sao có thể đá bay Bùi Vân đã mở ra ba mạch khỏi võ đài?
Khuôn mặt của Tề Nhạc cũng run rẩy, ánh mắt lộ vẻ âm trầm, giọng nói chứa sự âm u nói:
- Xem ra chúng ta đã bị Chu Nguyên đùa giỡn rồi, một cước vừa rồi của hắn đã sử dụng nguyên khí, điều này chứng tỏ hắn đã khai mạch rồi!
Con người Lâm Phong và Liễu Khê đồng thời co rụt lại, bọn họ đều biết việc Chu Nguyên không có bát mạch nhưng tại sao chớp mắt một cái lại đột nhiên khai mạch rồi?
Tên Chu Nguyên này giấu mình thật kỹ!
Tề Nhạc hít sâu một hơi, âm trầm nói:
- Chắc hẳn hắn mới khai mạch không lâu, trình độ vốn không cao nhưng Bùi Vân lại lỗ mãng khinh thường không có đề phòng hắn, ngay cả nguyên thuật cũng không thèm dùng đến cho nên mới bại trận nhanh chóng như thế.
- Ngược lại nếu Bùi Vân có chuẩn bị kỹ lưỡng thì Chu Nguyên không dễ dàng thắng được hắn.
Nghe Tề Nhạc phân tích mọi thứ xong xuôi, Lâm Phong Liễu Khê cũng bình tĩnh lại, bọn họ đều gật đầu đống ý với lời TN, Chu Nguyên cố ý ẩn dấu thực lực làm cho đối thủ mất cảnh giác, hắn lợi dụng điều này mà giở thủ đoạn nhằm giành phần thắng.
- Quả nhiên có tâm kế.
Liễu Khê cười mỉa mai nói:
- Có điều thủ đoạn như thế này chỉ có thể dùng được một lần, ở trận tiếp theo, xem hắn còn có thể đối phó ra sao!
Ngồi bên cạnh, Lâm Phong cũng gật gù, thật ra hắn muốn để Chu Nguyên bị bêu xấu mất hết mặt mũi trước mặt Tô Ấu Vi, nào ngờ Chu Nguyên lại lật ngược được tình huống, điều này đã thật sự chọc giận hắn.
Còn Tề Nhạc âm trầm nhìn bóng dáng Chu Nguyên, trong mắt lại lóe lên không biết trong đầu hắn lại nghĩ ra âm mưu gì.
Cùng lúc đó, trên đài quan sát, Sở Thiên Dương vô cùng kinh ngạc chứng kiến một màn này, trong mắt lộ vẻ kinh nghi bất định:
- Sức mạnh của Chu Nguyên điện hạ sao lại có thể mạnh đến như thế?
Bản thân hắn biết rất rõ, một tháng trước Chu Nguyên mới mở mạch tu hành mà thôi, trong khi sức mạnh của cú đá kia còn mạnh hơn của người đã mở ra tam mạch!
Suy nghĩ nửa ngày ông cũng nghĩ không ra nguyên do, lúc này ông chỉ có thể âm thầm lắc đầu đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra lần này tham gia thi học kỳ Chu Nguyên điện hạ cũng có chút sức mạnh.
Khó trách một tháng trước, điện hạ có nói sẽ thi đậu vào giáp viện, quả thật điện hạ thật sự có bản lãnh này.
Từ Hồng ngồi bên cạnh Sở Thiên Dương cũng thấy được cảnh Chu Nguyên giành chiến thắng, lão nhíu mày một chút nhưng cũng không lên tiếng nói gì.
Tuy Chu Nguyên thể hiện sức mạnh làm người khác kinh ngạc nhưng nếu hắn muốn tiến vào mười thứ hạng đầu, hoàn toàn không thể nên lão không cần thiết phải lo lắng suy nghĩ nhiều.
Dưới ánh mắt sửng sốt của mọi người, sau khi nghe trọng tài phán quyết xong, Chu Nguyên liền nhảy xuống khỏi đài luyện võ đi về phía Tô Ấu Vi.
- Điện hạ giấu kỹ thật đấy!
Tô Ấu Vi nhìn Chu Nguyên, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên một chút nói, nguyên nhân vì ngay cả cô cũng không biết việc Chu Nguyên đã khai mạch, còn làm cho cô lo lắng đề phòng một phen.
Chu Nguyên vội vàng giải thích:
- Việc này không phải do ta luôn cầm mẫn tu luyện nên không kịp nói cho cô biết đó sao.
Tô Ấu Vi khẽ hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc hỏi:
- Vậy điện hạ mau nói rõ, hiện tại người đã mở được mấy mạch rồi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!