Chương 14: Thần hồn

Trong ánh nhìn chằm chằm của Yêu Yêu, thân hình của Chu Nguyên lại di chuyển lần nữa, không nhanh không chậm thi triển ra chín mươi tám thức đoán long hí kia, lần này có vẻ thuần thục hơn nhiều, lại phối hợp với hô hấp của hắn, ẩn ẩn có điểm như mây trôi nước chảy.

Rống!

Đợi tới khi hoàn thành xong động tác sau cùng thì Chu Nguyên rơi vào xu thế há miệng hít vào, một đạo rồng ngâm như có như không phát ra từ bên trong cơ thể của hắn, thân thể của hắn lại rung lên ngay lập tức, nguyên khí trong thiên địa cũng ùa tới, biến thành một đạo bạch tuyến, bị Chu Nguyên nuốt vào trong miệng.

ầm ầm!

Nguyên khí vừa vào trong cơ thể thì thân thể nóng như lò lửa, Chu Nguyên tâm niệm vừa động thì cổ nguyên khí vừa dẫn nhập vào cơ thể giống như sóng biển, từng cơn từng cơn ập về đệ nhất mạch.

Lần trùng mạch này lại kéo dài nửa nén nhang.

Thân thể của Chu Nguyên ẩn ẩn phát ra hồng quang, trở nên nóng hổi khiến cho mồ hôi cũng nhanh chóng bốc hơi, hắn cảm giác được đệ nhất mạch trong cơ thể cư nhiên có dấu hiệu thả lỏng, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, sau khi nghỉ ngơi khôi phục một thoáng, hắn lại tiếp tục thi triển chín mươi tám chiêu đoán long hí trong ánh nhìn chăm chú của Yêu Yêu.

Trong quãng thời gian tiếp theo, lại có thêm hai đạo rồng ngâm như có như không vang lên liên tiếp, cũng đại biểu cho Chu Nguyên lại tiếp tục tiến hành hai lần trùng mạch nữa.

Cộng thêm hai lần trước thì chính là bốn lần!

Bốn lần trùng mạch!

Những người chưa mở được nhất mạch thì mỗi ngày chỉ có thể trùng mạch một lần mà kinh mạch trong cơ thể đã khó mà thừa nhận nổi, nhưng Chu Nguyên lại được tới bốn lần, rốt cuộc kinh mạch của hắn cứng rắn tới mức nào đây?

Yêu Yêu đứng bên cạnh nhìn hồi lâu lúc này cũng xuất hiện vẻ rúng động.

Lúc này Chu Nguyên cũng không có lòng dạ nào mà đi để ý tới vẻ mặt của Yêu Yêu, lúc này toàn thân của hắn nóng bừng, khoanh chân ngồi trên mặt đất, hắn có thể cảm nhận được kinh mạch bên trong cơ thể truyền tới chút đau đớn, điều này cho thấy sau khi trải qua bốn lần trùng mạch, sức thừa nhận của kinh mạch trong cơ thể hắn cũng sắp tới cực hạn.

Hắn cảm ứng thử đệ nhất mạch kia, khóe miệng nhịn không được mà lộ ra ý cười vui mừng, đệ nhất mạch vốn bị phủ kín, trải qua bốn lần trùng mạch trước kia rõ ràng lại thả lỏng hơn một chút.

- Dựa theo hiệu suất thế này, e là không cần tới một tháng, chỉ cần thời gian mười ngày thì ta có thể hoàn toàn đả thông được đệ nhất mạch rồi!

Nghĩ tới tốc độ thế này, dù Chu Nguyên có trấn định hơn đi nữa thì cũng nhịn không được mà lộ ra vẻ kích động, lúc trước Thương Uyên nói hắn muốn khai mạch lần nữa sẽ khó khăn hơn người thường rất nhiều, nên hắn đã sớm chuẩn bị tư tưởng rằng phải mất mấy tháng mới có thể mở được nhất mạch, nhưng thật không ngờ, nhờ vào sự cường hoành của long hấp thuật cùng với độ cứng cỏi của kinh mạch trong người hắn, cư nhiên có thể rút ngắn được nhiều thời gian như thế.

Nhớ ngày đó Tô Ấu Vi một tháng đả thông được đệ nhất mạch thì lập tức trở thành người khai mạch nhanh nhất của dp.

Vậy nếu như hắn dùng mười ngày khai mạch thì sẽ ở trình độ nào đây?

Đương nhiên, Chu Nguyên biết rõ, Tô Ấu Vi khai mạch trong một tháng là nhờ vào thiên phú và bản thân, dù sao thì cô không có được dẫn khí thuật cao thâm, cũng không có canh cửu thú và gạo huyền tinh.

Cho nên, rốt cuộc là ai cao ai thấp thật sự khó mà nói rõ được.

Bất quá, có một điều Chu Nguyên có thể xác nhận chính là, bởi vì đây là lần thứ hai khai mạch, cho nên sau khi đệ nhất mạch của Chu Nguyên khai mở thì tất nhiên có thể mạnh hơn so với Tô Ấu Vi khi khai mở đệ nhất mạch, còn về phần có thể mạnh tới mức nào thì cũng chỉ có thể chờ tới lúc đó lại thử xem.

- Xem ra ngay cả Hắc gia gia cũng đã xem thường lần khai mạch thứ hai của ngươi rồi.

Giọng nói mang theo chút kinh ngạc của Yêu Yêu vang lên.

Chu Nguyên mỉm cười rồi nói:

- Có thể là kẻ thê thảm như ta cũng không có nhiều.

Yêu Yêu nghe thấy thế thì cũng gật đầu tán đồng, trên gương mặt trơn mịn như ngọc xuất hiện một nụ cười nhẹ, nói:

- Vậy cũng đúng, người vốn trời sinh đã khai mạch, nhưng sau đó lại bị phong bế bát mạch, chuyện thế này đúng là rất hiếm thấy.

- Chít chít.

Thôn Thôn nằm trên mặt đất ở một bên cũng chỉ vào Chu Nguyên, trong mắt lộ ra vẻ giễu cợt.

Bị một con thú nhỏ cười nhạo, Chu Nguyên khẽ cắn môi, vói tay nhặt một cục đá ném về phía Thôn Thôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!