Bên trong sơn động tối đen, trên bệ đá đột nhiên có hào quang xuất hiện, trong không gian ẩn ẩn chấn động, hai đạo nhân ảnh cũng hiện ra từ trong vầng sáng chói lóa kia.
Lại thể nghiệm thêm loại truyền tống này lần nữa, đầu óc của Chu Nguyên vẫn choáng váng như cũ, không ngừng xoa trán, để giải bớt cảm giác khó chịu này.
- Nguyên Nhi?
Sau khi ánh sáng tản đi, một thanh âm kinh hỉ truyền tới từ phía trước, Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn qua thì thấy chính là Chu Kình đứng ở trước bệ đá, nhìn hắn với vẻ mừng rỡ.
- Phụ vương.
Chu Nguyên cũng cười đáp.
- Cái tên tiểu tử thúi này, thật là dọa phụ vương sợ chết khiếp!
Chu Kình bước vội tới, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng, hơn nửa ngày trước, hắn tận mắt nhìn thấy Chu Nguyên biến mất ngay trên bệ đá, khiến cho hắn hoảng sợ hồi lâu.
Chu Nguyên nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt Chu Kình, cũng biết rõ trong lòng Chu Kình lúc này hẳn là đang vô cùng lo lắng, cho nên mới xấu hổ đưa tay gãi đầu, vọi nói:
- Phụ vương, bát mạch của con xuất hiện rồi!
- Cái gì?!
Thân hình của Chu Kình run mạnh lên, bàn tay vội đặt lên vai của hắn, lập tức có một đạo nguyên khí chui vào bên trong cơ thể Chu Nguyên dò xét một lúc.
Mấy giây sau, Chu Kình biết được kết quả rồi thì bàn tay của hắn cũng run lên bần bật, hắn kích động vỗ mạnh lên vai Chu Nguyên.
- Tốt, tốt, tốt lắm, thật là nhờ ơn tổ tiên phù hộ, trời không tuyệt Chu gia ta!
Thanh âm của Chu Kình mang theo chút run rẩy, hai mắt cũng ươn ướt, có thể hiểu được trong lòng hắn lúc này rốt cuộc kích động tới nhường nào.
Chuyện Chu Nguyên không cách nào khai mạch tu hành vẫn luôn là nỗi lo đau đáu trong lòng hắn, theo như hắn thấy, là bởi vì năm đó kẻ làm phụ vương như hắn vô năng, mới khiến cho Chu Nguyên vừa mới chào đời đã bị Vũ đế kia cướp đoạt khí vận, hại hắn trở thành bộ dạng như hôm nay.
Hắn đã tìm đủ mọi cách, nhưng vẫn không thể khiến choc n khai mạch, cho nên sau cùng hắn chỉ có thể kí thác toàn bộ hy vọng vào lời mật ngôn lưu truyền bao đời của Chu gia bọn họ.
Nhưng bây giờ xem ra, ông trời vẫn còn thương xót Chu gia bọn họ.
Chu Nguyên nhìn vị phụ vương xưa nay luôn trầm ổn uy nghiêm của mình lộ ra bộ dạng như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, hắn vươn tay ra, vỗ về tấm lưng cao lớn vững chãi của Chu Kình, cười nói:
- Phụ vương cứ yên tâm đi, những gì cg chúng ta mất đi, chúng ta nhất định sẽ đòi lại bằng được!
Chu Kình cũng cố dằn lòng bình tĩnh lại, gật đầu thật mạnh, lúc này ánh mắt của hắn mới nhìn về phía sau lưng của Chu Nguyên, nơi đó có một thiếu nữ áo xanh đưng khoanh tay đứng yên, cô ôm một con thú nhỏ màu xám, ánh mắt lẳng lặng nhìn về phía bọn họ.
- Nguyên Nhi?
Chu Kình nhìn về phía Chu Nguyên, đầu óc mờ mịt, rõ ràng không biết vì sao sau khi Chu Nguyên trở về lại mang theo một thiếu nữ thần bí thế này.
Chu Nguyên thấy thế thì lập tức kể lại những chuyện hắn gặp phải trong không gian thần bí kia cho Chu Kình nghe.
Chu Kình nghe xong thì trầm ngâm hồi lâu mới nói:
- Nếu như tổ tiên Chu gia chúng ta đã để lại mật ngôn như thế thì hẳn là có quen biết với vị tiền bối kia, lại thêm con nhận được ân huệ của vị tiền bối kia, tất nhiên phải hoàn thành lời giao phó của tiền bối kia rồi.
Nói xong, hắn mỉm cười ôn hòa nói với thiếu nữ áo xanh kia:
- Vị tiểu cô nương này, nếu như cô không có nơi nào để đi thì có thể ở lại Đại Chu chúng ta, ở nơi này, chúng ta chắc chắn có thể bảo vệ cô an toàn.
Yêu Yêu nghe thấy thế thì khẽ gật đầu, thanh âm êm dịu mà hững hờ:
- Làm phiền rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!