Chương 8: (Vô Đề)

Ta chỉ cười.

Tại sao ư?

Ta sợ rằng chỉ cần thiếu một đồng, nửa xu, Tống Thập Bát sẽ thất bại. Nếu chỉ vì thiếu chút như vậy mà hỏng việc, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.

Tháng Năm, quả mơ còn chưa chín, Yến Vạn Tam dẫn hai vạn quân từ phía tây tiến đến.

Ta theo hắn đi về phía đông.

Đến khi gặp lại Tống Thập Bát, đã là mùa đông hai năm sau.

Chuyến đi này không dễ dàng. Yến Vạn Tam muốn cắt đứt đường lui của Thành Vương. Dưới trướng Thành Vương toàn là dũng tướng hổ báo, hai bên đối đầu, thường là không c.h.ế. t không thôi.

Cuối cùng, Thành Vương lâm vào thế bị kìm kẹp trước sau, từ tường thành Đông Châu nhảy xuống, thế là loạn thế bắt đầu khép lại.

Khi đó, ta đứng dưới chân thành, còn Tống Thập Bát ở trên tường thành.

Tuyết lớn rơi trắng xóa, hắn vận bạch y ngân giáp.

Vừa giống người ta từng quen biết, lại vừa không hoàn toàn giống.

Ta và hắn vẫn cách nhau quá xa.

Hoặc có lẽ tuyết lớn đã làm mờ mắt ta, khiến ta không nhìn rõ hắn.

Hỉ Cô kéo tay áo ta, chỉ lên tường thành.

"Mẫu thân, nhìn kìa, đó là phụ thân của con."

Con bé nói chắc như đinh đóng cột.

Như thể ngày nào cũng gặp hắn, chưa từng xa cách.

"Sao con biết đó là phụ thân của con?"

"Bởi vì phụ thân giống hệt như lời mẫu thân kể! Mẫu thân nói phụ thân là một người như thần tiên."

Thì ra là do ta nói với con bé.

Thì ra trong mắt ta, Tống Thập Bát lại là một người như thần tiên.

Điều này không ổn, thực sự không ổn chút nào.

14

Ta lẫn trong đại quân, mơ màng tiến vào thành, ngựa của Yến Vạn Tam chạy sát bên xe.

Hỉ Cô vén rèm xe lên.

"Nương tử, Thập Bát gia tới rồi."

Yến Vạn Tam cười để lộ hàm răng trắng bóng nổi bật trên khuôn mặt đen nhẻm của hắn.

Chưa kịp để ta nói gì, Hỉ Cô đã nhảy xuống xe.

Người kia cưỡi trên lưng ngựa trắng, vai và tóc đều phủ một lớp tuyết, râu ria xồm xoàm nhưng ánh mắt sáng rực.

Phụ thân!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!